CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 249

đủ loại. Người ta có khi kể cho đàn bà những chuyện không thể kể với
người khác.”

“Không,” tôi nói. “Tôi hỏi đám đàn bà kia.”

“À,” ông nói. “Xem nào, một số là dân chuyên nghiệp. Các cô gái trong
ngành,” ông ta cười, “từ thời trước. Không thể cho họ hòa nhập được;
nhưng dù sao, hầu hết cũng ưa nơi này hơn.”

“Còn lại thì sao?”

“Còn lại à?” ông nói. “Chà, chúng tôi có một bộ sưu tập kha khá. Đằng kia,
mặc áo xanh đó, cô ta là một nhà xã hội học. Ngày xưa. Cô này là luật sư,
cô kia doanh nhân, giám đốc điều hành gì đó; hình như một chuỗi của hàng
ăn nhanh, hay là khách sạn cũng nên. Tôi được biết trò chuyện với cô ta khá
thú vị, nếu chỉ muốn có trò chuyện. Cả họ cũng ưa nơi này hơn.” “Hơn gì?”
tôi hỏi.

“Hơn những lựa chọn khác,” ông nói. “Biêt đâu cả cô nữa cũng ưa hơn, so
với bây giờ.” Ông ta có vẻ bẽn lẽn, ông ta đang nhử, muốn nghe ca tụng, và
tôi biết chuyện trò nghiêm túc đã đến hồi kết.

“Tôi không rõ,” tôi nói, như đang cân nhắc. “Có thể sẽ nhọc đấy.”

“Cô phải coi chừng lên cân, cái đó đĩ nhiên,” ông nói. “Ở đây rất ngặt. Tăng
năm cân, mời cô vào Biệt giam.” Ông đùa chăng? Có vẻ lắm, nhưng tôi
không muốn biết.

“Giờ thì,” ông nói, “để hòa đồng vào không khí chung, làm một ly nhỏ
nhé?”

“Tôi không được phép,” tôi nói. “Ông biết mà.”

“Một ly không chết ai,” ông nói. “Mà đằng nào, không uống trông rất bất
thường. Làm gì có cấm rượu bia thuốc lá ở đây! Cô thấy đấy, họ cũng được
ưu đãi đấy chứ.”

“Thôi được rồi,” tôi nói. Thâm tâm tôi thích đề nghị đó, tôi đã không uống
ngụm nào hàng năm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.