CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 254

Tôi do dự đứng, không biết phải làm gì. Tôi không muốn hỏi về Moira,
chẳng biết có an toàn không. Rôi có tiếng giật nước và Moira bước ra sau
một cánh cửa hồng. Cô chập chững lại gần, tôi chờ một tín hiệu.

“Không sao đâu,” cô nói, với tôi và cả những người kia. “Tôi biết cô ấy.”
Giờ thì mọi người cười, còn Moira ôm chầm lấy tôi. Tay tôi choàng lấy cô,
gọng áo ngực cô chọc vào người tôi. Chúng tôi hôn nhau, má trái rồi má
phải. Rồi cả hai lùi lại.

“Quỷ tha ma bắt,” cô nói. Cô nhe răng cười. “Cậu trông như Con điếm
thành Babylon.”

“Thì không phải tớ cần như thế sao?” tôi nói. “Cậu thì như một cái tổ quạ
ấy.”

“Quả tình,” cô nói, xốc lại ngực, “không hạp với tớ, mà cái của này đã tã ra
rồi. ước gì họ bới ra được kẻ nào vẫn còn biết may thứ đó. Như thé tớ cũng
có được món gì hơi hơi ra dáng.”

“Cậu tự chọn à?” tôi hỏi. Tôi nghĩ biét đâu cô đã lựa lấy nó, giữa vô số
món, ít hoa hòe hoa sói hơn cả. Dù gì củng chỉ có đen và trắng.

“Không, có quỷ chứng giám,” cô nói. “Hàng quân dụng. Tớ đoán họ biết
được là tớ.”

Tôi vẫn không tin nổi chính là cô. Tôi chạm vào tay cô lần nữa. Rồi khóc.

“Đừng có khóc,” cô nói. “Mắt sẽ choe choét ra. Đằng nào cũng chẳng kịp
đâu. Xích vào cái.” Câu này là nói với hai người trên xô pha, cái lối hách
dịch thô lỗ thắng thừng thường lệ, và cũng như thường lệ được đáp ứng
ngay.

“Đằng nào tôi cũng hết giờ rồi,” một người nói, áo nịt kiểu “gái góa vui
tươi” màu lơ buộc dây và tất trắng. Cô ta đứng dậy, bắt tay tôi. “Mừng gặp
mặt,” cô nói.

Người kia ngoan ngoãn dịch sang, và hai chúng tôi ngồi xuống. Việc đầu
tiên là chúng tôi bỏ giày ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.