CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 264

Không phải ở ngoài, ở trong cái phim chúng nó chiếu cho, khu Kiều dân ấy.
Có một cú cận cảnh, nhìn đúng là bác. Bác bị bó trong cái của màu xám đó
nhưng tớ nhận ra.

Ơn Chúa, tôi nói.

Cái gì, ơn Chúa? Moira nói.

Tớ nghĩ mẹ chết rồi.

Chết có khi còn hơn, Moira nói. Cậu nên cầu cho bác như thế.

Tôi không nhớ lần cuối gặp mẹ ra sao nữa. Ngày đó hòa lẫn vào mọi ngày
khác, cũng lại một dịp vớ vẩn. Chắc là mẹ tạt qua nhà; mẹ suốt ngày thế, ào
vào rồi lại ào ra khỏi nhà tôi, như tôi mới là mẹ còn mẹ là con. Mẹ vẫn còn
hăng hái như trước. Nhiều lúc, ở chặng chuyển tiếp giữa những căn hộ, mói
dọn vào hay mới dọn đi, mẹ mang quần áo đến cái máy giặt kiêm vắt nhà
tôi dùng đỡ. Có thể hôm đó mẹ tói mượn đồ, của tôi: nồi niêu, sấy tóc. Đấy
cũng là một thói quen khác.

Tôi đâu biết đó là lần cuối, nếu không đã nhớ kỹ hơn. Tôi còn không nhớ đã
nói chuyện gì.

Một tuần sau, hai tuần, rồi ba tuần, khi tình hình đột ngột xấu hẳn đi, tôi cố
gọi cho mẹ. Nhưng không ai trả lời, cả khi tôi gọi lại.

Không thấy mẹ bảo định đi đâu cả, nhưng cũng có lần như vậy: không phải
lúc nào mẹ cũng báo. Mẹ có xe riêng và cũng chưa già tới mức không lái
được.

Cuối cùng tôi gọi được cho người quản lỷ khu nhà. Ông ta bảo lâu rồi
không thấy mẹ.

Tôi lo cuống lên. Tôi nghĩ có thể mẹ đã lên con đau tim hay đột quy, cái đó
cũng không tử, dù theo tôi biết mẹ dạo này không ốm. Mẹ lúc nào cũng
mạnh thé cơ mà. Mẹ vẫn còn đi tập ở Nautilus và đi bơi hai tuần một lần.
Tôi thường bảo bạn bè mẹ khỏe mạnh hơn cả mình và có thể cũng không
sai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.