CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 265

Luke lái xe đưa tôi vào thành phố và anh dọa nạt người quản lỷ tới mức
phải mở cửa căn hộ. Biết đâu bà đã chết, trên sàn, Luke nói. Ông càng để
lâu sẽ càng tệ. Ông không nghĩ sẽ bốc mùi à? Người quản lý nói này nọ về
chuyện cần giấy phép, nhưng Luke đôi khi rất biết cách thuyết phục. Anh
làm ông hiểu rằng chúng tôi không có ý định đợi hay rời đi. Còn tôi khóc.
Có lẽ đó là điều quyết định.

Khi của mở được trước mắt chúng tôi bày ra cảnh hỗn loạn. Bàn ghé lật
nhào, đệm rạch toang, ngăn tủ úp ngược trên sàn, đồ đạc tung tóe chồng
đống. Nhưng không thấy mẹ tôi.

Em gọi cảnh sát đây, tôi nói. Tôi không khóc nữa; tôi lạnh từ đầu đến chân,
răng đánh lập cập.

Đừng, Luke nói.

Tại sao? tôi nói. Tôi nhìn anh trừng trừng, tôi giận điên. Anh đứng giữa
cảnh hoang tàn trong phòng khách, chí nhìn tôi. Anh xỏ tay vào túi, một
trong những cử chỉ vô nghĩa khi người ta không còn biết làm gì.

Đùng thôi, anh chỉ nói có thế.

Mẹ cậu chiến ghê, Moira thường bảo, hồi còn đại học. Lát sau: bác thật bốc
lửa. Rồi lát nữa: bác thật là yêu.

Mẹ tớ không “yêu”, tôi nói. Mẹ tớ là mẹ của tớ.

Chời, Moira nói, cậu chưa thấy bà già tớ.

Tôi nghĩ đến mẹ mình, đương quét những chất độc chết chóc; cũng như
người ta tận dụng các bà già, ở Đông Âu ngày xưa, cho đi quét đất. Chỉ có
điều thứ đất này sẽ giết mẹ. Tôi không tin nổi. Chắc chắn tính ương bướng
của mẹ, tính lạc quan và sôi nổi, lửa của mẹ, sẽ giúp mẹ thoát ra. Mẹ sẽ
nghĩ ra một cách.

Nhưng tôi biết không phải thế. Chỉ là đổ gánh nặng, như con cái vẫn làm,
lên mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.