CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 272

“Không việc gì phải tàn nhẫn thé,” tôi nói. Có thể anh ta cảm thấy bị sử
dụng. Có thể anh ta cũng muốn điều gì từ tôi, ví như cảm xúc, ví như thửa
nhận anh ta cũng là người, không chỉ là cái bầu hạt. “Tôi biết anh cũng có
chỗ khó xử,” tôi ướm.

Anh ta nhún vai. “Tôi được trả,” anh ta nói, có vẻ bẳn. Nhưng vẫn không
nhúc nhích.

Tôi được trả, cô đưọc đả, tôi nhẩm trong đầu. Vậy là chúng tôi sẽ làm như
thế. Anh ta không ưa son phấn, vẩy cưòm mà. Chúng tôi sẽ chơi tỉnh.

“Cô thường đến đây không?”

“Th́ một cô bé ngoan như tôi biết làm gì ở một nơi như chốn này,” tôi đáp
lại. Cả hai mỉm cười: như thế tốt hon. Như thế là thừa nhận chúng tôi đang
diễn, bởi còn làm đưạc gì hơn với dàn cảnh thế này?

“Càng dài kiêng cữ càng nồng tấm yêu.” Chúng tôi đang trích lại những
phim đêm khuya, từ thời rất xưa. Và những phim ấy dụng từ xưa hon nữa:
lối nói năng này gốc gác tử thời đại cách chúng tôi cả triệu năm. Ngay cả
mẹ tôi cũng không ăn nói thế, thời tôi sống với mẹ. Mà có thể chưa ai tùng
nói thế trong đời thực bao giờ, ngay từ đầu đã là bày đặt. Dù sao, vẫn phải
ngỡ ngàng sao nó chóng quay về đến thế, cái lối xin xỏ ân huệ cổ lỗ giả vui
tươi này. Giờ tôi đã biết ý nghĩa thực sự là gì, triệu năm nay trở lại: để giữ
cho cái lõi của mình thật xa, thật kín, không ai chạm nổi.

Tôi lại buồn rồi, nói chuyện thế này đến buồn vô tận: nhạc tắt dần, hoa giấy
bạc màu, xa tanh sờn vải, tiếng vọng tù tiếng vọng. Đã mất hét rồi, không
bao giờ có lại. Bất đồ tôi bật khóc.

Cuối cùng anh cũng tiên tới, vòng tay ôm tôi, xoa xoa lưng tôi, cứ ôm tôi
như vậy, vỗ về.

“Thôi nào,” anh nói. “Chúng ta không có nhiều thời gian.” Tay vẫn ôm vai
tôi, anh dẫn tôi ra chồ giường gấp, đặt tôi nằm. Còn nhớ lật chăn ra trước.
Anh bắt đầu cởi cúc, rồi vuốt ve, hôn vào tai tôi. “Không chơi trò lãng
mạn,” anh nói. “Đồng ý không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.