CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 280

42

Chuông đổ hồi; từ đằng xa chúng tôi cũng nghe thấy. Đang là buổi sáng,
sáng nay chúng tôi không được ăn. Đến cổng chính chủng tôi sắp hàng qua,
tửng cặp một. Cả một toán gác đông đúc, phân đội Thiên sứ đặc nhiệm,
trang phục chống bạo động - mũ phòng hộ, kính chắn bằng nhựa acrylic đen
căng phồng khiến họ thành một giống bọ cánh cứng, dùi cui dài, súng hơi -
đứng chắn vòng ngoài Bức tường. Phòng ai phát cuồng. Các móc trên Bức
tường đều trống.

Cứu chuộc hôm nay cấp quận, đến dự chỉ đàn bà. Cứu chuộc bao giờ cũng
phân giới. Hôm qua vửa thông báo xong. Người ta chỉ thông báo trước một
ngày. Không đủ thời gian, để quen với nó.

Theo tiếng chuông chúng tôi bước trên vệt đường tửng in dấu chân sinh
viên, qua những khôi nhà từng là giảng đường và ký túc. Lại ở đây cảm
giác thật lạ lùng. Nhìn ngoài không thể biết đã có gì thay đổi, trừ hầu hét
các cửa sổ mành mành đã buông. Những nhà đó giờ thuộc về Con mắt.

Chúng tôi theo hàng vào bãi cỏ rộng trước tòa nhà tửng là thư viện. Những
bậc thềm trắng dẫn lên vẫn còn nguyên, cửa chính chưa hề khác. Một bục
sân khấu gỗ mọc lên trên cỏ, giông như vẫn xuất hiện mỗi mùa xuân, lễ trao
bằng, thời trước. Tôi nhớ lại mũ, mũ màu nhạt trên đầu một vài bà mẹ, nhớ
áo thụng đen cho các sinh viên mặc vào, áo đỏ nữa. Nhưng sân khấu này
sau cùng cũng không như cũ, bởi thêm ba cột gỗ dựng trên, cùng nhũng
vòng dây.

Phía trước sân khấu là cây micro, camera truyền hình khiêm nhường dạt
sang bên cạnh.

Tôi mói chỉ một lần dự buổi này, từ hai năm trước. Cứu chuộc đàn bà không
thường thấy lắm. Giờ ít cần đến hon. Dạo này chúng tôi ngoan thế cơ mà.

Tôi không muốn kể chuyện này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.