CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 284

phần trăm ngấm thuốc. Mép cô lệch thành nụ cười đờ đẫn. Một bên mặt
giần giật, nháy mắt không chủ ỷ, thẳng vào camera. Họ sẽ không chiếu cảnh
này, tất nhiên, cái này không truyền trực tiếp. Hai Cứu chuộc viên trói tay
cô ra sau.

Đằng sau tôi cỏ tiếng nôn ọe.

Không được ăn sáng là vì thế.

“Janine, còn ai vào đây,” Ofglen thì thầm.

Tôi đã thấy từ trưóc, túi trắng tròng qua đầu, thân người được đỡ lên ghế
cao như đỡ lên bậc xe buýt, được giữ cho vững, thòng lọng chỉnh khéo léo
quanh cổ, như tế phục, cái ghe đá văng đi. Tôi đã nghe thay tiếng thở dài
dâng lên, từ bốn phía, như khí thoát ra tử đệm hơi, tôi đã nhìn thấy dì Lydia
đặt tay che micro, giấu những âm thanh sau lưng vọng tới, tôi đã từng chồm
tới chạm vào sợi thừng trước mặt, cùng lúc với mọi người, bằng cả hai tay,
sợi thùng đầy lông, dinh dính hắc ín trong nắng nóng, đã đặt tay lên ngực
trái tỏ mình là một với Cứu chuộc viên và ý chấp thuận, và sự đồng lõa
trong cái chết của người này. Tôi đã nhìn thấy đôi chân khua đạp hai kẻ đồ
đen đang tóm lấy mà ghì xuống hết sức mình. Tôi không muốn nhìn lần
nữa. Tôi nhìn sang mặt cỏ. Tôi mô tả sợi thừng.

Liên Kết Chia Sẽ

    Just a moment...
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.