CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 63

giống như trong mơ, như cơn ác mộng của người nào đó. Kinh khủng quá,
chúng tôi nói vậy, và quả là kinh khủng, nhưng kinh khủng mà không tin
được. Chúng quá giống kịch, chúng thuộc chiều không gian khác, không
phải trong đời chúng tôi.

Chúng tôi là những người không lên báo. Chúng tôi sống ở lề giấy trắng

trơn. Như thế có tự do hơn.

Chúng tôi sống ở khoảng trống giữa các câu chuyện.

Từ bên dưới, lối xe vào, tiếng động vọng lên, xe nhà đang nổ máy. Khu

này yên tĩnh, không mấy xe cộ, mọi âm thanh đều nghe rất rõ: tiếng động
cơ xe, tiếng máy cắt cỏ, tiếng xén hàng giậu, tiếng cửa dập đánh sầm. Tiếng
quát tháo cũng sẽ nghe rõ, hay tiếng súng, nếu có bao giờ vang lên ở đây.
Đôi lúc xa xa có tiếng còi hụ.

Tôi ra cửa sổ ngồi lên bệ, quá chật không đủ thoải mái. Có cái gối cứng

nho nhỏ đặt đó, vỏ thêu mũi nhỏ: ĐƯC TIN, chữ in hoa, xung quanh một
vành hoa huệ. ĐỨC TIN màu lam đã bợt, lá huệ màu xanh lục xỉn. Gối này
xưa đã dùng nơi khác, tã rồi nhưng chưa đáng vứt đi. Không hiểu vì sao
người ta lại bỏ qua nó.

Tôi có thể ngồi hàng phút, hàng chục phút, đưa mắt săm soi hàng chữ:

ĐỨC TIN. Thứ duy nhất có cho tôi đọc. Nếu tôi bị bắt gặp đang làm thế, thì
có sao không? Tôi có tự mình đặt chiếc gối ở đây đâu cơ chứ.

Động cơ nổ ran, và tôi vươn người tới, kéo rèm trắng quá mặt, như tấm

mạng. Rèm gân như trong suốt, nhìn qua được. Nếu tì trán vào kính nhìn
xuống, tôi có thể thấy nửa sau chiếc Gió lốc. Không có ai, nhưng lát sau tôi
thấy Nick đi vòng ra cửa sau, mở ra, đứng dơ người bên cạnh. Giờ mũ anh
ta đội thẳng, ông tay thả xuống cài cúc cẩn thận. Nhìn từ trên xuống tôi
không thấy mặt anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.