CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 69

12

Phòng tắm liền kề phòng ngủ. Giấy dán tường in hoa màu lam nhỏ,

đừng-quên-tôi, màu rèm cũng hợp. Thảm chùi chân cũng màu lam, tam lót
giả lông lam trên bệ xí; so với ngày xưa chỉ thiếu mồi con búp bê trùm váy
che cuộn giấy dự phòng. Ngoại trừ gương trước bồn rửa đã bị lấy đi, thay
bằng tấm thiếc thuôn dài, và cửa không ổ khóa, và không có dao cạo, dĩ
nhiên. Ban đầu đã có vài vụ trong phòng tắm: cắt mạch, trầm mình. Trước
khi người ta thanh toán xong mọi trục trặc. Cora ngồi trên ghế ngoài hành
lang, trông chừng không cho ai vào. Trong phòng tắm, trong bồn tắm, các
cô dễ bị tấn công, dì Lydia bảo. Dì không nói bởi cái gì.

Giờ tắm là bắt buộc, nhưng cũng là đặc ân. Chỉ cần nhấc bỏ đôi cánh

trắng nặng trĩu với tấm mạng, chỉ cần lại cảm thấy tóc mình, trong tay
mình, đã là đặc ân rồi. Tóc tôi giờ đã rất dài, không cắt. Tóc phải dài nhưng
bọc kín. Dì Lydia bảo: thánh Paul đã phán hoặc thế, hoặc gọt nhẵn tận da.
Dì cười, cái tiếng hí bị kìm nén đặc trưng, như vừa kể một chuyện vô cùng
hài hước.

Cora đã vặn nước đầy bồn. Khói bốc mù như bát súp. Tôi trút nốt chỗ

quần áo còn lại, áo choàng ngoài, áo cộc và váy lót trắng, tất dài đỏ, quần
chẽn bằng cô tông. Quần tất làm háng thối ra, Moira thường nói thế. Dì
Lydia sẽ không bao giờ dùng chữ háng thối. Với dì là thiểu vệ sinh. Dì
muốn mọi thứ vệ sinh tuyệt đối.

Tấm thân để trần của chính mình đã kịp khiến tôi lạ lẫm. Thân thể tôi

hình như đã lỗi thời. Thật sự là tôi từng mặc đồ tắm, trên bãi biển? Thật thế,
không suy nghĩ, giữa đám đàn ông, không chút bận lòng chân tôi, tay tôi,
đùi và lưng tôi đang phơi ra, ai cũng thấy. Dơ dáng, trơ tráo. Tôi tránh nhìn
xuống cơ thể mình, không phải vì nó dơ dáng và trơ tráo, mà vì không
muốn nhìn thấy nó. Không muốn nhìn một thứ định đoạt mình tuyệt đối đến
vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.