CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 95

Người ấy theo dõi ông từ bên trong. Chúng tôi thảy đều theo dõi ông.

Việc duy nhất chúng tôi thực tình được phép làm, mà cũng không phải là vô
nghĩa: nếu ông do dự, thua cuộc, nếu ông chết, chúng tôi sẽ ra cái gì?
Chẳng trách ông như chiếc bốt, vỏ ngoài cứng rắn, bao bọc đôi chân trắng.
Mà đây chỉ là ước muốn thôi. Tôi đã quan sát ông khá lâu và không thấy
dấu hiệu yếu mềm nào cả.

Nhưng hãy coi chừng, Chủ soái, tôi nói thầm trong đầu. Tôi vẫn để mắt

tới ông. Nhúc nhích một ly là tôi chết.

Dù sao, hẳn phải khốn nạn lắm, khi làm đàn ông, như thế.

Hẳn phải ổn thôi.

Hẳn phải khốn nạn lắm.

Hẳn phải tịch mịch vô cùng.

Nước đến, viên Chủ soái uống. “Cảm ơn,” ông ta nói. Cora loạt xoạt về

chỗ.

Chủ soái ngưng lại, nhìn xuống, soi xét trang sách. Rất nhẩn nha, làm

như không nhớ có chúng tôi. Như người thực khách gảy gảy miếng bít tết,
sau cửa kính nhà hàng, vờ không thấy những cặp mắt dõi theo trong bóng
tối đói khát cách khuỷu tay mình chưa đầy mét. Chúng tôi hơi chồm về phía
ông, mạt sắt xoay về nam châm. Ông có thử chúng tôi không có, ông có lời.
Mà xưa chúng tôi hoang phí đi biết mấy.

Chủ soái, làm như miễn cưỡng, mở miệng đọc to. Đọc không hay lắm.

Có thể chỉ vì buồn chán.

Vẫn là chuyện cũ, vẫn những chuyện cũ. chúa bảo Adam, Chúa bảo

Noah. Hãy sinh sôi nảy nở thật nhiều, cho đầy mặt đất. Rồi tới và Rachel và
Leah hăng mùi ấm mốc chúng tôi đã bị nhồi lấy nhồi để ở Trung tâm. Cho
tôi có con đi, không thì tôi chết mất. Tôi đâu có thay quyền Thiên chúa là
Đấng đã không cho bà sinh đẻ. Đây Bilhah, nữ tỷ của tôi. Để nó sinh con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.