CHUYẾN PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA EDWARD TULANE - Trang 27

Edward nhìn về phía thị trấn nhỏ bị bao trùm trong bóng tối nhập nhoạng:
một đống lộn xộn vừa nhà cao vừa lều rách lẫn vào nhau, đại dương trải dài
ở phía trước thị trấn; và chú nghĩ rằng mình sẽ thích bất cứ thứ gì và bất cứ
ai miễn là không nằm ở dưới đáy biển.

“Xin chào, ông Lawrence,” một người phụ nữ đứng trước cửa hàng gọi lớn.
“Ông thu hoạch được gì thế?”

“Một mẻ tươi,” người đánh cá đáp lời, “một con thỏ tươi non từ dưới biển.”
Ông nhấc mũ lên chào người phụ nữ rồi tiếp tục rảo bước.

“Đây rồi, kia,” người đánh cá nói. Ông bỏ tẩu ra khỏi miệng và dùng đầu
ống chỉ về một ngôi sao trên bầu trời màu tía. “Ngôi sao phương Bắc của
mày ở ngay kia. Sẽ không bao giờ lạc đường đâu nếu mày đã biết người
bạn của mình ngay trên đó.”

Edward ngắm nhìn ánh sáng của vì sao nhỏ.

Có phải tất cả chúng đều có tên không? chú tự hỏi.

“Xem mình này,” người đánh cá lên tiếng, “đang nói chuyện với một thứ
đồ chơi cơ đấy. Ồ, ừm. Dù sao thì, nhà đây rồi.” Và, vẫn điệu Edward trên
vai, người đánh cá bước vào một lối đi bằng đá và rồi một căn nhà nhỏ màu
xanh.

“Nhìn này, Nellie,” ông cất tiếng. “Tôi mang cho bà một thứ từ biển này.”

“Tôi không thích thứ vô ích nào từ biển đâu,” một tiếng nói vọng ra.

“Ấy, thôi nào, đừng có như thế, Nell. Ra mà xem này.”

Một bà cụ bước ra khỏi căn bếp, lau tay lên chiếc tạp dề. Khi nhìn thấy
Edward, bà thả rơi chiếc tạp dề, vỗ hai tay vào nhau mà thốt lên, “Ồ,
Lawrence, ông mang về cho tôi một con thỏ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.