CHUYẾN PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA EDWARD TULANE - Trang 41

Và chú cũng khâm phục Bull khi anh nhận ra rằng bộ váy không phải thứ
trang phục dành cho Edward.

“Malone này,” một đêm nọ Bull nói, “tao không có ý định xúc phạm hoặc
bình luận chê bai gì về sự lựa chọn trang phục của mày đâu, nhưng tao
buộc phải nói rằng mày trông u lên cả cục trong bộ đồ công chúa này. Và
nữa, một lần nữa, không có ý xúc phạm mày đâu, bộ váy trông thảm hại
quá trời quá đất.”

Bộ váy xinh đẹp bà Nellie may cho chú không chống chọi tốt lắm với rác
rưởi hoặc đã hứng chịu hậu quả của chuyến ngao du cùng Bull và Lucy. Nó
rách rưới bẩn thỉu, thủng lỗ chỗ và khó còn có thể nhận ra đó là một cái
váy.

“Tao có cách giải quyết này,” Bull nói tiếp, “và tao hy vọng nhận được sự
chấp thuận của mày.”

Anh gỡ cái mũ len che tai của mình xuống, cắt một cái lỗ lớn ở phía trên và
hai lỗ bé hơn hai bên rồi cởi chiếc váy của Edward ra.

“Nhìn ra chỗ khác đi, Lucy,” anh nói với con chó, “đừng có nhìn chằm
chằm vào cơ thể trần trụi của Malone làm chú ta xấu hổ.” Bull chụp cái mũ
qua đầu Edward và kéo xuống rồi luồn đôi tay qua hai cái lỗ bé hơn. “Của
mày đây,” anh nói với Edward. “Giờ thì mày chỉ cần một cái quần nữa
thôi.”

Bull tự tay chế cái quần, anh cắt vụn mấy chiếc khăn tay màu đỏ, may các
mảnh lại, thế là chúng tạo thành một hình thù trông cũng tàm tạm trùm lên
đôi chân dài của Edward.

“Giờ thì mày đã có bộ dạng du thủ du thực chính hiệu rồi nhé,” Bull nói,
bước lui lại để tự ngắm nghía sản phẩm của mình. “Giờ thì mày trông như
một con thỏ đang chạy thoăn thoắt ấy chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.