Và Edward cảm thấy một hơi ấm hạnh phúc vì được nhận ra, được biết tới.
Có một điều gì đó đã khởi nguồn từ căn bếp của bà Nellie, Edward giờ có
khả năng mới mẻ và lạ lùng là ngồi thật yên và tập trung toàn bộ cơ thể để
lắng nghe câu chuyện của những người khác, chú khiêm nhường im lặng
bên cạnh đống lửa của những người lang thang.
“Nhìn Malone kìa,” một gã tên Jack thốt lên đêm nọ. “Chú chàng đang lắng
nghe từng lời đấy.”
“Tất nhiên rồi,” Bull nói, “rõ ràng là thế.”
Khi đêm đã muộn hơn, Jack bước tới ngồi xuống cạnh Bull và hỏi liệu anh
mượn chú thỏ được không. Bull chuyển Edward sang, và Jack đặt Edward
lên đầu gối. Anh ta thì thầm vào tai Edward.
“Helen,” Jack khẽ nói, “Jack Bé và Taffy - nó còn là một đứa bé ẵm ngửa.
Đó là tên những đứa con của ta. Chúng đều đang ở Bắc Carolina. Mày đã
bao giờ tới Bắc Carolina chưa? Đó là một bang rất tươi đẹp. Đó là nơi
chúng đang sống đấy. Helen. Jack Bé. Taffy. Mày nhớ tên chúng nhé, được
chứ, Malone?”
Sau chuyện này, ở mỗi nơi Bull, Lucy và Edward tới, vài người lang thang
lại muốn đặt Edward bên mình và thì thầm vào tai chú tên của những đứa
con. Betty. Ted. Nancy. William. Jimmy. Eileen. Skipper. Faith.
Edward hiểu việc gọi đi gọi lại những cái tên mà ta đã bỏ lại đằng sau là
như thế nào. Chú hiểu được rằng nhớ một ai đó là như thế nào. Và bởi vậy
chú lắng nghe. Và trong khi lắng nghe, trái tim chú mở rộng, và rồi mở
rộng hơn nữa.
Chú thỏ cùng đi lạc với Bull và Lucy suốt một thời gian dài. Gần bảy năm
trôi qua, và trong thời gian đó Edward đã trở thành một gã lang thang ngoại
hạng: hạnh phúc vì được ở trên đường, dù khi đứng im cũng không hề