“Tôi đến đón anh bạn cho bé Sarah Ruth,” Bryce nói. “Bạn không biết bé
Sarah Ruth đâu. Bé là em gái tôi. Bé bị ốm. Bé đã có một con búp bê bằng
sứ. Bé yêu con búp bê ấy lắm. Nhưng ông ta làm vỡ nó rồi.
“Ông ta đập vỡ nó. Ông ta say và đạp lên đầu con búp bê, nghiền nó thành
trăm triệu mảnh. Những mảnh đó nhỏ quá, tôi không gắn lại được. Tôi
không thể. Tôi đã cố, đã cố lắm.”
Tới đoạn đó của câu chuyện, Bryce dừng lại, lắc đầu, quẹt mũi bằng mu
bàn tay.
“Từ hôm đó Sarah Ruth chẳng còn gì để chơi nữa. Ông ta sẽ chẳng bao giờ
mua gì cho bé cả. Ông ta nói bé chẳng cần gì sất. Ông ta nói bé chẳng cần
gì bởi vì bé chẳng sống bao lâu nữa. Nhưng ông ta thì biết gì chứ.”
Bryce lại tiếp tục bước đi. “Ông ta thì biết quái gì chứ,” cậu bé nói.
“Ông ta” là ai, điều đó không rõ ràng với Edward. Điều rõ ràng với chú là
chú đang được mang tới để bù đắp cho sự ra đi của một con búp bê. Một
con búp bê. Edward mới ghét búp bê làm sao. Và bị coi như vật thay thế
cho con búp bê làm chú thấy bị xúc phạm. Nhưng dù sao đi nữa, chú phải
thừa nhận, chuyện này đáng lựa chọn hơn là bị treo tai lên một cây cột.
Căn nhà nơi Bryce và Sarah Ruth sống nhỏ bé và xiêu vẹo tới mức Edward
thoạt tiên không tin nổi đó là một căn nhà. Thay vì vậy, chú tưởng đấy là
một cái chuồng gà. Bên trong nhà, có hai cái giường, một ngọn đèn dầu và
vài đồ đạc lèo tèo khác. Bryce đặt Edward xuống chân một cái giường và
vặn to ngọn đèn.
“Sarah ơi,” Bryce thầm thì, “Sarah Ruth ơi. Em phải dậy bây giờ, bé yêu.
Anh mang về cho em một thứ.” Cậu rút cái kèn harmonica ra khỏi túi và
thổi đoạn dạo đầu của một giai điệu đơn giản.