Cô bé nhỏ xíu ngồi dậy trên giường và ngay lập tức ho sù sụ. Bryce đặt tay
lên lưng cô bé. “Ổn thôi mà,” cậu bé nói. “Không sao đâu.”
Cô bé còn nhỏ lắm, chỉ chừng bốn tuổi, có mái tóc màu bạch kim, và mặc
dù dưới ánh sáng hắt hiu của ngọn đèn dầu, Edward có thể thấy đôi mắt cô
cũng có màu nâu lấp lánh ánh vàng như Bryce.
“Chuyện thường mà,” Bryce khẽ nói. “Em cứ thoải mái ho đi.”
Bé Sarah Ruth vâng lời cậu. Cô bé ho, ho nữa, rồi lại ho. Trên bức tường
của căn phòng chật hẹp, ngọn đèn dầu hắt lên dáng hình run rẩy, co gập và
nhỏ xíu của cô bé. Tiếng ho là âm thanh buồn bã nhất Edward từng nghe
thấy, chậm chí còn thê thảm hơn tiếng kêu tức tưởi của chim săn muỗi.
Cuối cùng, Sarah Ruth cũng dứt cơn ho.
Bryce nói, “Em có muốn xem anh mang gì về cho em không nào?”
Sarah Ruth gật đầu.
“Em phải nhắm mắt lại.”
Cô bé nhắm mắt.
Bryce nhấc Edward lên và giữ chú đứng thẳng như một binh sĩ ở phía đuôi
giường. “Được rồi, em có thể mở mắt rồi đấy.”
Sarah Ruth mở mắt, và Bryce di chuyển đôi chân cùng đôi tay bằng sứ của
chú, khiến chúng trông như đang nhảy múa. Sarah Ruth bật cười và vỗ tay.
“Thỏ,” cô bé nói.
“Dành cho em đấy, bé yêu,” Bryce nói.
Sarah Ruth nhìn vào Edward trước tiên, rồi nhìn sang Bryce và lại quay về
Edward, đôi mắt cô bé mở to như không thể tin được.