“Ngủ,” cô bé thầm thì với Edward trong lúc vẫn đung đưa chú từ trước ra
sau.
“Từ phút đầu tiên nhìn thấy anh bạn này,” Bryce nói, “anh đã biết rằng nó
thuộc về em. Anh tự nói với mình, ‘Chú thỏ kia là dành cho Sarah Ruth,
chắc chắn thế.’ ”
“Jangles,” Sarah Ruth thầm thì.
Bên căn nhà gỗ, chớp lóe lên và rồi tiếng mưa rơi trên mái tôn bắt đầu vọng
xuống. Sarah Ruth vẫn đung đưa Edward trên cánh tay, và Bryce rút chiếc
kèn harmonica ra bắt đầu chơi, tạo nên một giai điệu hòa cùng tiếng mưa.
CHƯƠNG MƯỜI TÁM
Bryce và Sarah Ruth có một ông bố.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi màn trời vẫn còn mờ xám nhá nhem, Sarah
Ruth ngồi dậy trên giường, ho sù sụ, và ông bố về nhà. Ông ta thò tay xách
tai Edward nhấc lên mà nói, “Tao chưa từng.”