CHUYẾN PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA EDWARD TULANE - Trang 60

“Ôi không,” Bryce kêu lên. “Ôi, bé yêu, thở một chút đi nào. Anh xin em.”

Edward đã bị rơi khỏi vòng tay của Sarah Ruth từ đêm trước và cô bé
không đòi chú nữa. Bởi vậy, úp mặt xuống sàn nhà, tay đè lên đầu, Edward
lắng nghe tiếng Bryce khóc than. Chú nghe thấy ông bố trở về nhà và gào
lên với Bryce. Chú lắng nghe khi ông khóc lóc.

“Ông không thể khóc!” Bryce hét lên. “Ông không có quyền được khóc.
Ông thậm chí chưa từng yêu thương bé. Ông chẳng biết gì về tình yêu cả.”

“Tao yêu nó chứ,” ông bố nói. “Tao đã yêu nó mà.”

Tôi cũng yêu cô bé, Edward thầm nghĩ. Tôi đã yêu cô bé thế mà giờ cô bé
đã ra đi. Làm sao lại như thế này được? chú tự hỏi. Làm sao chú có thể chịu
đựng nổi việc sống trong một thế giới không còn Sarah Ruth?

Tiếng gào thét giữa hai bố con vẫn tiếp tục, và rồi có một khoảnh khắc
khủng khiếp khi ông bố khăng khăng nói rằng Sarah Ruth thuộc về ông ta,
rằng cô bé là con gái, là đứa trẻ do ông ta sinh ra, và ông ta sẽ mang cô bé
đi chôn.

“Bé không thuộc về ông!” Bryce thét lên. “Ông không được mang bé đi. Bé
không thuộc về ông.”

Nhưng ông bố to khỏe hơn, và ông ta đánh bại cậu bé. Ông ta cuốn Sarah
Ruth vào trong chiếc chăn và mang cô bé đi. Căn nhà nhỏ bé trở nên yên
lặng. Edward có thể nghe thấy Bryce di chuyển xung quanh, thổn thức với
chính mình. Và rồi, cuối cùng, cậu bé nhấc Edward lên.

“Đi nào, Jangles,” Bryce nói. “Chúng ta đi. Chúng ta tới Memphis.”

CHƯƠNG HAI MƯƠI

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.