chó trên khăn trải bàn nhiều hơn là vì sự sỉ nhục Edward phải chịu đựng
trong hàm răng của Rosie.
Và đó là khi một cô hầu gái, kẻ mới gia nhập đội giúp việc nhà Tulane đang
khao khát gây được ấn tượng với ông bà chủ về sự siêng năng của mình,
chạy tới chỗ Edward ngồi, trên chiếc ghế trong phòng ăn.
“Con thỏ con này làm gì ở đây vậy?” cô nói rõ to.
Edward không thèm quan tâm tới cái từ thỏ con tẹo nào. Chú thấy nó cực
kỳ không xứng đáng với mình.
Cô hầu gái khom người xuống sát chú và nhìn vào mắt chú.
“Hừm,” cô nói. Cô đứng lùi lại. Cô chống nạnh. “Tao đoán mày cũng như
tất cả các thứ khác trong nhà này, lại là một thứ phải được làm sạch và phủi
bụi.”
Và thế là cô hầu hút bụi cho Edward Tulane. Cô hút từng bên đôi tai dài
của chú vào cái ống máy hút bụi. Cô cào cào lên áo quần chú và đập đập
đuôi chú. Cô phủi bụi mặt chú tan tác, thô bạo. Và trong cơn say mê tẩy
sạch chú, cô hút cả chiếc đồng hồ bỏ túi của Edward bay ra khỏi lòng chú.
Chiếc đồng hồ rơi vào túi đựng rác của máy hút bụi với một tiếng keng
buồn bã mà cô hầu xem ra chẳng buồn nghe thấy.
Khi đã xong việc, cô đẩy chiếc ghế về chỗ bàn ăn, và vì chẳng biết chính
xác Edward được đặt ở đâu, cuối cùng cô quyết định dúi chú vào giữa bầy
búp bê đặt trên giá trong phòng ngủ của Abilene.
“Được đấy,” cô hầu nói. “Mày ở đấy đi nhé.”
Cô để mặc Edward trên cái giá trong tư thế gớm ghiếc dã man nhất - mũi
chú chúi xuống tận đầu gối; và chú đợi ở đó, với đám búp bê bàn tán rầm rĩ
và cười cợt chú như một bầy chim điên cuồng thiếu thân thiện, cho tới khi