Abilene đi học về, nhận ra chú biến mất và chạy hết từ phòng này sang
phòng kia gọi tên chú.
“Edward!” cô bé la lớn. “Edward ơi!”
Chẳng có cách nào, tất nhiên rồi, để chú nói cho cô biết chú đang ở đâu,
chẳng có cách nào để chú trả lời cô. Chú chỉ có thể ngồi yên chờ đợi.
Khi Abilene tìm thấy chú, cô ôm chú thật chặt, chặt tới mức Edward có thể
nghe thấy trái tim cô đập loạn xạ như muốn rơi khỏi lồng ngực vì lo sợ.
“Edward,” cô bé thổn thức, “ôi Edward. Chị yêu em. Chị không bao giờ
muốn em rời xa chị.”
Chú thỏ, cũng như thế, đang nếm trải một xúc cảm mãnh liệt. Nhưng đó
không phải là tình yêu. Đó là nỗi phẫn nộ vì chú đã bị xúc phạm kinh
khủng, vì chú đã bị một cô hầu đối xử khinh miệt cứ như chú là vật vô tri
vô giác - như một cái bát ăn, có thể nói vậy, hay như một ấm trà. Điều bù
đắp duy nhất sau suốt cả vụ rùm beng là cô hầu mới đã bị đuổi việc ngay
lập tức.
Cái đồng hồ bỏ túi của Edward được tìm thấy sau đó, sâu trong ruột của cái
máy hút bụi, bị mẻ đôi chút, nhưng vẫn chạy tốt; nó được cha Abilene
chuyển lại cho chú, ông vừa trình nó ra vừa cúi đầu ra điều giễu nhại.
“Ngài Edward,” ông nói. “Đồng hồ của ngài, phải thế chứ?”
Vụ Rùm Beng Rosie và Sự Kiện Máy Hút Bụi - Đó chính là những pha
kịch tính lớn nhất trong cả cuộc đời Edward cho tới đêm sinh nhật lần thứ
mười một của Abilene, tại bàn ăn tối, lúc chiếc bánh đang được bê ra,
chuyện con tàu đã được đề cập đến.
CHƯƠNG BA