CHUYẾN PHIÊU LƯU MỚI - Trang 102

“Julian! Cậu có theo dõi được thầy Roland không?” George thầm thì.

“Sao lại phải theo dõi thầy Roland?” Dick hỏi, nó đang tò mò đến chết

mất.

Julian kể lại mọi chuyện vắn tắt nhất có thể, tất cả đúng như George

nghi ngờ, và làm thế nào mà cậu theo được dấu vết ông thầy, rồi cậu đã thấy
những gì. Khi George nghe cậu nói đã thấy ông ta đưa một tập giấy cho hai
họa sĩ kia, mắt nó tóe lửa.

“Quân ăn cắp! Đó chắc chắn là những trang viết bị mất! Và nghĩ xem

cha tôi đã thân thiện với lão ta chừng nào. Ôi, bọn mình có thể làm gì đây?
Những gã đó sẽ mang chỗ giấy tờ đi ngay khi chúng có thể, và cái bí mật
mà cha đã lao động hàng năm ròng để có được sẽ bị kẻ khác sử dụng, phục
vụ cho một đất nước khác, biết đâu đấy!”

“Chúng chưa mang được mấy trang viết đi ngay đâu,” Julian nói. “Em

không biết tuyết đang rơi dày chừng nào đâu George. Chúng ta sẽ bị cô lập
ở đây trong vài ngày, nếu tuyết cứ rơi như thế này, và những người ở Trang
trại Kirrin cũng vậy. Nếu muốn giấu chỗ giấy tờ, chúng sẽ phải giấu trong
trang trại! Chỉ cần chúng ta có thể đến đó lục tìm!”

“Ồ, làm sao được,” Dick nói. “Chắc chắn là không được. Chúng ta có

mà bị tuyết vùi nghẹt đến cổ.”

Bốn đứa trẻ nhìn nhau ủ rũ. Dick và Anne không thể tin nổi thầy Roland

vui tính đó lại là một tên trộm, có lẽ là một tên gián điệp, cố gắng ăn trộm
bí mật quý giá của một nhà khoa học đầy thiện ý. Mà chúng lại không thể
làm gì để ngăn lại.

“Tốt nhất là nên kể với cha em,” cuối cùng Julian đề nghị.

“Không,” Anne phản đối. “Chú ấy không tin đâu, đúng không, George?”

“Cha sẽ cười vào mặt chúng ta và chạy tới mách với thầy Roland,”

George đáp. “Điều đó sẽ đánh động ông ta, mà không thể dứt dây động
rừng được. Ông ta không được phép biết là chúng ta đã đoán ra.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.