CHUYẾN PHIÊU LƯU MỚI - Trang 11

“Anh đoán là George cảm thấy bị bỏ rơi!” Julian nhe răng cười.

“Georgina thân mến buồn cười quá!”

“Đừng có gọi tôi là Georgina!” cô nhóc dữ dằn đốp lại. Hai đứa con trai

cười ha hả.

“A, đích thị George hung dữ ngày xưa, ổn rồi,” Dick nói và thân thiện

vỗ vai cô nhóc. “Này George, rất mừng được gặp lại cậu. Cậu còn nhớ
những chuyến thám hiểm tuyệt cú mèo của mình hồi hè đấy chứ?”

George thấy những cảm giác kỳ quặc vụt biến khỏi đầu. Nó đã cảm thấy

bị bỏ rơi khi chứng kiến cảnh hai cậu con trai vui mừng gặp lại cô em gái
nhỏ của mình, nhưng không ai có thể cau có lâu với Julian và Dick. Đơn
giản là chúng sẽ không để ai thấy mình bị bỏ rơi, chạnh lòng hay rầu rĩ.

Bốn đứa trẻ leo lên cỗ xe ngựa. Người phu khuân vác đã chất hai va li

lên xe. Chỉ còn vừa đủ chỗ cho bọn trẻ. Timothy ngồi trên nắp va li, đuôi
ngoáy tít, lưỡi thè ra và thở hồng hộc vì vui mừng.

“Hai người rõ là may khi có thể mang Tim tới trường cùng,” Dick vừa

nói vừa âu yếm vỗ chú chó. “Ở trường tụi này không được giữ vật nuôi.
Thật là khó khăn kinh khủng với những người yêu thú cưng.”

“Thằng Thompson Minor nuôi chuột bạch,” Julian kể. “Rồi một hôm

bọn chuột đào tẩu và đâm vào cô Matron ở khúc ngoặt hành lang. Cô ấy hét
sập nhà luôn.”

Bọn con gái bật cười. Lần nào về nhà hai anh chàng cũng có cả kho

chuyện cười để kể.

“Còn thằng Kenedy thì nuôi ốc sên,” Dick tiếp lời. “Mọi người biết rồi

đấy, ốc sên ngủ đông, nhưng thằng Kenedy thì lại nhét chúng vào một chỗ
quá ấm, thế là chúng bò khỏi hộp rồi trèo lên tường. Cứ tưởng tượng tụi này
đã cười bò ra thế nào khi thầy giáo dạy Địa bảo thằng Thompson chỉ thành
phố Cape Town trên bản đồ, và ngay chính chỗ đó đang nằm lù lù một con
trong đám ốc sên kia!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.