CHUYẾN PHIÊU LƯU MỚI - Trang 129

George vội vã đi nốt đường hầm dài dằng dặc, Tim chạy bên nó. Nó

đang cầm đèn pin của Dick và chẳng bao lâu nó đã bắt kịp những đứa kia.
Nó hổn hển kể cho chúng nghe những gì vừa xảy ra và thậm chí cả Anne tội
nghiệp cũng cười sung sướng khi nghe Tim đã xô gã Wilton ngã lăn trên
đất.

“Về đến nhà rồi,” Julian nói khi đường hầm dừng lại dưới miệng hố ở

phòng nghiên cứu. “Hê, gì thế này?”

Một ánh sáng chói lọi chiếu xuống và cả mền lẫn thảm vốn được Julian

cẩn thận che lại đã bị kéo ra. Lũ trẻ ngó lên ngạc nhiên.

Chú Quentin đang ở đó, có cả cô Fanny, và khi thấy lũ trẻ ngẩng lên

nhìn mình từ dưới hố, cả hai ngạc nhiên đến mức suýt ngã lăn xuống hố!

“Julian! Anne! Mấy đứa làm cái quái gì ở dưới đó thế?” chú Quentin

kêu lên. Ông giúp mỗi đứa một tay và cả bốn đứa trẻ cùng Timothy cuối
cùng cũng an toàn trong phòng nghiên cứu ấm áp. Thật tuyệt làm sao khi lại
cảm nhận được hơi ấm! Bọn trẻ sáp lại lò sưởi gần nhất có thể.

“Các con, chuyện này là thế nào?” cô Fanny hỏi. Mặt bà nom trắng bệch

và lo lắng. “Ta vào phòng nghiên cứu để phủi bụi và khi ta đứng trên tấm
mền đó, có vẻ nó bị xô lệch. Ta kéo mền rồi thảm lên và thấy cái hố, cả hốc
ở tường kia nữa! Và rồi ta phát hiện ra rằng tất cả các con đã biến mất, ta
liền đi kiếm chú các con. Chuyện gì đã xảy ra vậy, cái hố đó dẫn tới đâu?”

Dick lấy mấy tờ giấy từ dưới áo ra và đưa cho George. Nó nhận lấy rồi

trao cho cha mình. “Đây có phải là những trang bị mất không ạ?” nó hỏi.

Cha nó chúi xuống mấy tờ giấy như thể chúng còn đáng giá hơn một

trăm lần giấy bằng vàng. “Phải! Phải! Là chúng, đủ cả ba tờ! Ơn trời chúng
đã trở lại. Ta đã mất ba năm để viết ra và chúng giữ mấu chốt công thức bí
mật của ta. George, con tìm thấy chúng ở đâu?”

“Đó là một câu chuyện rất dài,” George nói. “Cậu kể đi, Julian, tôi thấy

mệt rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.