CHUYẾN PHIÊU LƯU MỚI - Trang 59

tĩnh lặng cũng không khiến nó chùn chân. Vả lại nó còn có Tim! Ai mà lại
có thể sợ hãi khi đã có Tim ở bên chứ!

Nó khoác áo choàng vào. “Chắc một thanh củi rơi khỏi lò sưởi và thảm

bắt cháy,” nó đoán và hếch mũi hít ngửi trong lúc xuống cầu thang. “Có vẻ
Tim đã ngửi thấy và cảnh báo mọi người!”

Tay đặt trên đầu Tim để nhắc chú ta yên lặng, George nhón chân qua

sảnh để vào phòng khách. Lò sưởi chẳng vấn đề gì, chỉ còn là một vệt sáng
đỏ âm ỉ. Trong bếp cũng hoàn toàn yên ổn. Bộ móng của Tim gõ lên tấm
vải sơn lót sàn bếp tạo ra tiếng lộp cộp.

Một âm thanh nhỏ vọng tới từ mé bên kia ngôi nhà.

Tim gầm gừ rõ to và lông trên lưng chú dựng cả lên. George đứng như

trời trồng. Chẳng lẽ có trộm?

Đột nhiên, Tim rùng mình thoát khỏi tay George đang giữ chú và lao

qua sảnh, phóng theo hành lang tới phòng nghiên cứu! Tiếp đó là một kiếng
kêu, và âm thanh chừng như ai đó bị đẩy ngã.

“Có trộm!” George kêu lên và chạy tới phòng nghiên cứu. Nó thấy một

cái đèn pin nằm chỏng chơ trên sàn, cái đèn bị ai đó đánh rơi và kẻ kia đang
vật lộn với Tim.

George bật đèn và há hốc miệng ngạc nhiên nhìn vào phòng nghiên cứu.

Thầy Roland mặc áo choàng đang lăn lộn trên sàn, cố thoát ra khỏi Tim, dù
không bị chú ta cắn nhưng áo ngủ thì bị ngoạm chặt.

“Ồ, là trò, George! Kêu con chó dữ tợn này thả ra ngay!” thầy Roland

nói khẽ nhưng giận dữ. “Trò có muốn đánh thức cả nhà này dậy không đấy
hả?”

“Sao ông lại mang đèn pin lén lút đi trong nhà?” George hỏi sẵng.

“Ta nghe thấy tiếng động dưới này và xuống kiểm tra xem có chuyện

gì,” thầy Roland ngồi dậy và cố chống cự lại chú chó đang nổi điên. “Vì
Chúa, mau kêu con quái vật của ngươi thả ra!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.