CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 16

Trong tủ quần áo còn một số bộ phận tay chân của người máy
chưa lắp xong, do chúng quá cầu kỳ tỉ mỉ, chúng nhìn bề ngoài
không khác mấy so với người thật, nếu như người bình thường
nhìn thấy sẽ hoảng sợ kêu lên thất thanh.

Đối với những thứ như thế này, Tần Mỹ Dĩnh không sợ gì, cô ôm
lấy cái đầu như một vật quí, rồi để xuống sàn nhà, hạ giọng nói:

“Kiều Quân Á bây giờ không có nhà, đợi khi cô ta về, sẽ ở trong
này lắp xong cho mày, mày phải giúp tao đấy, đừng để tao mất
mặt nhé”.

Tần Mỹ Dĩnh nhớ lại đầu tình cờ gặp bạn trai, bị tướng mạo tuấn
tú và tính cách trong sáng đó hút hồn.

Những đồng nghiệp trong văn phòng đều ngưỡng mộ Tần Mỹ
Dĩnh, anh bạn đó đã trở thành niềm tự hào lớn lao lấp đầy trái
tim Tần Mỹ Dĩnh.

Rồi một ngày sau mấy tháng quen nhau, người con trai bỗng
chủ động nói với Tần Mỹ Dĩnh, kỳ thực anh ấy không phải là
người, anh là người máy, một trí năng.

Tần Mỹ Dĩnh không lấy làm ngạc nhiên, còn cười và trách người
yêu trêu đùa mình, nhưng thực tế, cô cũng đã nhìn thấy, mạch ở
cổ tay của người bạn trai không có một giọt máu nào, lúc đó cô
mới tin là thật.

Người máy?! Đùa gì mà đùa?

Tần Mỹ Dĩnh đã bị cái vinh dự đó làm u mê đầu óc, không còn
cách nào để thích ứng lại với cuộc sống nhân loại nữa rồi.

Cô hài lòng sống trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, chỉ
cần cô không nói ra, thì mọi người sẽ không có ai biết được bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.