CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 17

trai của cô không phải là người thường.

Trời đã tối, Tần Mỹ Dĩnh chỉ bật một bóng đèn, ánh sáng của nó
không đủ để chiếu sáng căn phòng, cô nằm trên giường, trên
ngực ôm cái đầu và vuốt ve không rời tay.

Khi vuốt ve, ngón tay sờ vào mặt của bạn trai, cặp mắt anh ta
đang nhắm, bỗng nhiên mở trừng ra. Ánh mắt hiện lên vẻ ác
độc, cô chưa nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn như thế bao giờ.

Tần Mỹ Dĩnh giật thót, liền bật người ngồi dậy, tay vô ý bấm vào
điều khiển tivi để trên giường.

Màn hình tivi bật sáng, Tần Mỹ Dĩnh ngạc nhiên nhìn thấy nó tự
động bật sang kênh 153.

Hai chữ phụ đề phim to đùng, như dán chặt vào mắt Tần Mỹ
Dĩnh, đó là đầu đề của một bộ phim có tên “Song ảnh”.

Tần Mỹ Dĩnh vừa quay người, thì nghe thấy lời tường thuật
trong phim.

“Sao rồi?”

Câu nói áp đầy tính hiếu kỳ trong đầu óc Tần Mỹ Dĩnh, cô vẫn
chăm chú nhìn màn hình, vừa nghe tiếng tường thuật.

Trời vừa qua một trận mưa lớn, làm tan đi cái nóng oi bức của
thành phố này, nước được tích tụ trong không trung lâu rồi bây
giờ mới đang từ từ chảy xuống.

Tôi cầm lấy cái ô và đi lên bậc thềm của tòa nhà Thăng Long.

tòa nhà này có bốn mươi chín tầng, nghe nói, hình như đây là
tòa nhà tượng trưng của thành phố, quảng trường lớn đã che

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.