CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 203

Đáng chết, tôi mở mồm ra là nói lung tung rồi, thật là hồ đồ, mất
mấy tháng mới làm lành được vết thương tình đó, bây giờ chỉ vì
câu nói này lại làm rạn nứt rồi.

Tôi mở loa thùng ra, xua xua tay nói “Xem phim thôi, không nói
chuyện đó nữa”.

“Bụp”, Lạp Lạp lại tắt lần nữa, nói “Không xem nữa, hôm nay
phải nói rõ chuyện này mới được, tôi làm sao không tiết hạnh
chứ, tôi chỉ tán gẫu với người ta trên mạng mà thôi, anh dựa vào
đâu để nói ra những câu đó?”

Tôi thở dài “Đúng là cô vẫn hận tôi thật rồi”.

“Anh nói đúng lắm, tôi hận anh, sao tôi không hận anh chứ, tôi
lúc đó còn mang trong người giọt máu của anh, vậy mà anh
dám vứt bỏ tôi, không thèm nhìn tôi hàng ngày dở cười dở khóc,
còn làm ra vẻ không cần biết nữa chứ, kỳ thực tôi hận anh lắm,
hận anh đến xương đến tủy, tôi hận anh, tôi tiếc là không tự tay
giết anh được”.

Tôi nói “Con không phải cô bỏ rồi sao? Đừng làm ầm lên vô lý
như vậy được không? Chúng ta xem phim tiếp đi”.

“Ai vô lý” mặt Lạp Lạp sị xuống, lòng mắt càng thêm âm u, “Tôi
biết là bây giờ tôi không có quyền gì mà yêu cầu nhiều như vậy
nữa, làm như vậy chỉ thêm rắc rối cho gia đình anh mà thôi, yêu
quá như vậy sẽ dẫn đến hận thù, tôi vẫn đợi người sau này hận
chính là vợ anh, có thể đợi đến khi nào chỉ là vấn đề nhỏ nảy
sinh, lúc đó người hận tôi trước tiên là anh. Tôi đã sớm biết là,
sau lưng, anh và vợ anh cùng căm tôi, các người sẽ thanh toán
tôi đi, không cho tôi cơ hội sống thêm nửa tiếng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.