“Kiều Quân Á, cô xem tôi đem cái gì cho cô này?”
Tôi liếc nhìn anh ta, không nói lời nào. Lô Phương có vẻ hơi lúng
túng, Mạc Như liền nói với tôi “Tôi nói cho cô hay, một chút lịch
sự cũng không có”.
Thấy tôi không ngẩng đầu lên, cô ta nói với Lô Phương “Đưa cho
tôi xem xem, là cái gì vậy”. Không cần đợi Lô Phương trả lời, cô
ta tranh lấy, vừa kêu vừa đấm đấm tôi “À, đây là bánh sôcôla mà
cô vẫn thích ăn đấy”.
“Ai thích ăn đồ này”. Tôi đứng phắt dậy, cũng không thèm nhìn
Lô Phương, đi luôn vào trong phòng rửa tay. Để lại ánh mắt thất
vọng của Lô Phương và sự bất bình của cô gái đã giúp anh ta mở
bánh ra, đó là Mạc Như.
Lô Phương không phải là người không tốt, tôi rất hiểu tâm tính
anh ta, chỉ là chúng tôi không hợp nhau. Nếu có cố cũng không
có kết quả gì, do vậy tốt nhất đừng có quan hệ. Tôi đứng ngắm
tôi trước gương, bỗng phát hiện ra mình như muốn khóc.
Một lúc lâu, tôi mới từ từ đi ra. Trên hành lang thật yên tĩnh, có
một người đứng ở đó, tôi không chú ý, liền đi qua. Phòng rửa tay
ở đầu hành lang, giáp với đường vào phòng của Ban Giám đốc và
Tổng Giám đốc, phòng hội nghị vv..., đi đến đầu hành lang bên
này mới là văn phòng của chúng tôi. Là một gian phòng to, có ba
đội nghiệp vụ đều tập trung ở trong đó.
Các đồng nghiệp đều đã đến đầy đủ, nhìn thấy tôi đi vào, có
khoảng năm đến sáu người đứng dậy vây quanh tôi.
“Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa?”
“Ái dà, thật là đẹp...”