CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 309

“Tôi cảm thấy dạo này Mạc Như cứ là lạ làm sao ấy. Hình như
các cô cũng không nói chuyện với nhau thì phải”.

Tôi không cho rằng đó là chuyện để cười. Lô Phương thở dài một
hơi “Hình như sau khi Tống Lan chết, rất nhiều người cũng thay
đổi, như là không nhận thức được”.

“Vậy còn tôi?” Tôi nhìn anh ta, bỗng nhiên buột ra câu hỏi.

Lô Phương cười mỉm, ánh mắt hiện ra một tinh thần thật khó
tả.

“Cô vẫn thế, không thay đổi gì, vẫn đẹp, vẫn tốt, vẫn rất nhiều
người thích”.

Anh ta nói xong, rồi tự nhiên cười lên, rất nhanh cầm lấy áo
mưa rồi đi ra.

Trong văn phòng lại chỉ có một mình tôi, tôi nhìn ra cánh cửa,
bần thần người, quay mắt nhìn sang chỗ của Mạc Như xem có để
con búp bê người đó không, từ trong đống giấy lộn xộn đó thò ra
cái đầu và đôi mắt nhìn thấu sang.

Tôi quay ngoắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt không dám nhìn
tiếp vào đó nữa.

“Cô làm sao vậy?”

Tiếng nói của Mạc Như làm tôi trở về thực tại, không biết cô ta
đi vào văn phòng khi nào, không tiếng động, không nói gì, đứng
ngay sau lưng tôi.

“Không sao”. Tôi vội lau sạch mồ hôi trên mặt. “Đúng rồi, sáng
nay Dương Lợi Lợi bảo tôi hỏi cô làm xong tư liệu đó chưa, cô ta
nói chiều nay cần”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.