CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 55

Nhưng tất cả đều đã muộn rồi, tôi rất yêu anh ấy, yêu đến sâu
đậm rồi, sâu đậm đến nỗi ngay cả tôi cũng thấy sợ.

Ra khỏi thang máy, tôi liền chạy một mạch rời xa cái tòa nhà
đáng sợ này, tôi thẫn thờ đi trên đường phố.

Nhưng bất kể tôi đi xa đến đâu cũng vẫn nhìn thấy bóng dáng
của tòa nhà đó, vì nó là đỉnh núi của cái thành phố này, dáng
của nó rất oai phong, tôi thực sự không thoát ra khỏi được cái
bóng của nó.

Máy di động của tôi nhận được tin nhắn của Tiểu Ảnh, anh ấy
nói muốn gặp tôi để nói cho rõ, bởi vì chuyện này rất phức tạp.

“Tám giờ tối, nơi gặp cũ, nếu em đến, tôi sẽ chờ”. Anh ấy nhắn.

Tôi cúp điện thoại, vẻ thất vọng hỗn loạn trong đầu.

Tôi ngồi trong công viên cả buổi chiều đến khi trên trời đầy sao,
tôi mới nghĩ đến cuộc hẹn.

Nơi gặp cũ vẫn là trên sân thượng của tòa nhà Thăng Long, tôi
ngẩng đầu nhìn bầu trời trong đêm, bóng tối trên đỉnh lầu
hướng về phía tôi như thúc giục, như có sợi dây vô hình nào đó
kéo tôi về phía anh ấy.

Cuối cùng tôi quay trở về tòa nhà Thăng Long đó.

Đại lầu giờ này thật yên tĩnh, không khí có vẻ hơi lạnh, yên tĩnh
đến mức ngoài cánh cửa ra vào, thì không nhìn thấy một bóng
người nào.

Anh ấy vẫn đợi tôi, tôi đi vào thang máy bấm nút.

Loáng một cái hình như tôi nghe thấy bên tai có tiếng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.