CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 57

Những lời anh ấy nói chứa đầy ma lực và lòng chân thành, cả
ánh mắt anh ấy cũng rất thật, khiến tôi mềm lòng.

Anh ấy đi đến bên cạnh tôi và ôm chặt lấy tôi, nói:

“Dĩnh, hãy tha thứ cho anh”.

Trong chớp mắt bỗng tôi trở thành yếu đuối, nhưng sau đó như
có một cái gì đó làm thức tỉnh tôi, tôi lập tức đẩy anh ấy ra nói.

“Anh phải lựa chọn rõ ràng giữa tôi và cô ta, anh không thể cùng
một lúc yêu hai người con gái được”.

Anh ấy chịu sự đả kích đó, bỏ sang bên lan can sân thượng, dõi
mắt nhìn thành phố trong đêm, anh ấy suy nghĩ rất lâu.

Tôi biết là anh ấy đang đấu tranh tư tưởng, tôi đồng ý cho anh
ấy có thời gian để suy nghĩ.

Cuối cùng, anh ấy quay lại với nét mặt đau khổ, nói:

“Dĩnh, xin lỗi, anh không thể bỏ cô ta được, anh đã gặp bố của cô
ta, ông ấy đồng ý cho anh làm Phó tổng của công ty Nam Kỳ
Long. Nhưng anh muốn nói, người anh yêu nhất lại là em”.

Tôi nghe và lùi lại một bước, rồi tự nói với mình rằng “Tình yêu
không bằng được sự nghiệp, tôi đã mất anh thật rồi, mãi mãi
mất anh”.

Anh ấy quay người lại và nói trong nghẹn ngào:

“Anh không bao giờ quên, những đêm chúng ta cùng nhau trên
sân thượng này, cảm ơn em đã cho anh những ngày tháng tốt
đẹp, chúng ta chia tay nhau nhé”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.