CHUYỆN THẬT TÍ TI CỦA CEDAR B. HARTLEY - Trang 104

Chúng tôi ngồi ở cái bàn trong bếp và tôi khoe với cậu những tấm thiệp của
Barnaby. Tất cả được đính trên tủ lạnh bằng những miếng nam châm.

Kite nói, ‘Anh bồ tửng quá.’
‘Đúng vậy. Anh ấy giễu cho bồ cười bể bụng luôn.’
‘Tại sao anh ấy bỏ đi?’
‘Ảnh bỏ trốn khỏi một trường nội trú bởi vì giường quá chật.’
‘Chừng nào anh bồ về?’
‘Hai má con mình không biết. Ảnh không cho biết địa chỉ. Má mình

không biết chính xác ảnh đang ở đâu nữa là, chỉ biết đâu đó ở Perth.’

‘Bồ có nhớ anh bồ không?’
Tôi nhét một bụm đầy hạt hạnh nhân vào miệng. Tôi phải suy nghĩ về

điều đó. Tôi chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ nhớ Barnaby, bởi vì chúng tôi từng
nhiều lần cãi nhau chí tử. Có lần anh đấm vào miệng tôi bởi vì tôi đá sập
cái lâu đài bằng cát của anh, làm tôi mẻ luôn cái răng cửa. Nhưng đó là khi
chúng tôi còn con nít, còn bây giờ thì anh đã mười bảy tuổi, anh chẳng bao
giờ đấm tôi nữa. Và anh cũng không đuổi tôi ra khỏi phòng anh nữa. Kite
để cho tôi ngồi trên giường và tha hồ mà hỏi. Có thể nói, cái mà tôi nhớ là
sự hiện diện của Barnaby, ngay cả khi chúng tôi không ngồi nói chuyện ở
trong cùng một căn phòng. Tôi nhớ tất cả mọi thứ dính dáng tới anh: giọng
hát kì cục của anh, những phiền toái mà anh dính vào, những điều anh biết.
Tôi thích điều đó. Tôi thích khi cảm thấy gia đình như đông đúc hơn, với
bà ngoại và Barnaby. Bốn người chúng tôi là đủ để cảm thấy như một gia
đình bình thường. Bây giờ chỉ có hai người, có cảm giác như quá nhỏ để
thành một gia đình thật. Có cảm giác như thể một vật có những lỗ
hổng.Vậy là, tôi đã nhớ thương anh tôi chăng?

Tôi đáp, ‘Ừ, cũng nhớ chứ. Ở đây giờ yên ắng quá. Muốn xem ti-vi

không?’

***

Chúng tôi ngồi trên xô-pha. Stinky leo lên với chúng tôi, mặc dù nó

không được phép làm thế. Thật là thích khi ngồi trên xô-pha xem tivi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.