CHUYỆN THẬT TÍ TI CỦA CEDAR B. HARTLEY - Trang 117

Chương 23

Kite và tôi đang tập bay người lộn nhào qua một cái vòng; hai đưa thay

phiên nhau cầm vòng.

Tôi nói, ‘Hôm qua ở nhà Oscar bồ không thân thiện cho lắm.’
‘Xin lỗi mà.’ Kite nói và mỉm cười.
Tôi phóng người một cú đẹp. Tôi thích những cú bay người lộn nhào.
Kite nói, ‘Bồ có thể phóng cao hơn. Đừng nín thở.’
‘Tại sao bồ đã không như vậy?’
‘Tại sao mình không cái gì?’
‘Thân thiện ấy.’
‘Mình không biết.’
‘Bởi vì Oscar à? Bởi vì bồ nghĩ rằng mình có thể chọc ghẹo anh ấy

chắc?’

‘Ừ, chắc là vậy. Oscar khổ lắm rồi, bồ thấy đó. Tụi con nít nghĩ ảnh bị

khùng.’

‘Mình không nghĩ vậy. Mình thích Oscar.’
‘Ừ, xin lỗi. Mình chỉ không biết thôi mà.’
‘Không sao. Bồ có thể giơ cái vòng lên cao hơn chút nữa được không?’

***

Sau khi tập, chúng tôi ăn bánh bột bắp nướng với mật ong ở trong bếp.

Kite cứ tủm tỉm cười tôi. Cậu ngậm một cái muỗng trong miệng mà vẫn cứ
cười mỉm.

Tôi hỏi, ‘Gì vậy?’
‘Không có gì.’
‘Bồ cứ cười hoài kìa.’
‘Vậy hả?’
‘Ừ.’
‘Đó là tại vì bồ cười.’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.