CHUYỆN THẬT TÍ TI CỦA CEDAR B. HARTLEY - Trang 148

hành khúc hùng tráng và yêu đời. Tôi cố lục trong đầu cho ra một bài như
thế nhưng rốt cục chỉ nhớ được bài Eleanor Rigby của Beatle.

Bài này nghe hiu quạnh thấy mồ.
Tôi lại thả cái va-li xuống vì vai mỏi rã. Tôi ngồi lên va-li và tập trung

nhớ đoạn điệp khúc:

‘All the lonely people
Where dooo they all come from?'

[27]

Bởi vì chưa bao giờ hát được từ “dooo” cho đúng nên tôi buộc phải tập

trung.

Tôi liếc thấy, ngay cả khi đang ngâm nga, tôi vẫn thấy được một bóng

đen cao lớn đang tiến đến. Đó là cái tướng đi... không lẫn vào đâu được.
Một chân thẳng và kéo lê, cái thân thể dài ngoằng nghiêng khỏi cái chân
kéo lê, vai bên kia hơi bị lệch. Nhất là cái cảm giác bất cứ lúc nào cái dáng
người nghiêng nghiêng kia cũng có thể ngã lăn ra, vậy mà nó không ngã.
Đó là Oscar.

‘All the lonely people
Where dooo they all belong?’
Oscar à? Anh làm khỉ gì mà lại đi ngả nghiêng xuống con phố nhà tôi,

mà sắp vấp phải tôi và cái va-li và cái dự định bỏ nhà đi bụi cà tửng của tôi
đây? Anh vẫy tay, nguyên cánh tay vung lên rồ dại trong bóng đêm. Tôi
ngưng hát và khẽ vẫy lại.

Nhỏm dậy dứt khoát. Tôi ôm lấy đầu và cố tìm một lời giải thích. Tôi

đang trên đường tới ở với bà cô quái gở bị chứng tiểu đường và cần tôi làm
bánh mì và mật chăng? Ôi, trời ơi, tôi nghĩ Oscar sẽ nghĩ về mình như thế
nào đây, giờ thì Kite đã kể với tất cả bọn họ về cái gia đình vô đạo đức,
nghiện ngập và ô nhục của tôi rồi chưa?

‘All the lonely people
Where dooo they all belong?’
Oscar nói, ‘Cedar nè, trông em nhếch nhác quá xá kìa.’ Anh đứng sừng

sững bên tôi, gương mặt anh như một mặt trăng. Anh nắm chặt một cái
phong bì màu nâu có cột dây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.