CHUYỆN TÌNH - Trang 65

mặt nó, ngay lập tức nó bật dậy như cái lò xo. Và thét vào mặt tôi rằng nó
thật sự thấy ân hận vì đã nghe lời xúi dại của tôi dọn đến đây. Nếu không
có việc gì làm tôi hãy phá tung ngôi nhà này sau đó xếp đặt mọi thứ vào vị
trí cũ chứ đừng làm phiền nó như thế. Buồn ngủ quá.
Khánh Ly vừa ngáp vặt vừa vào nhà vệ sinh. Lát sau từ bên trong vọng ra
tiếng nước chảy róc rách. Tôi hỏi nó, đêm qua có chuyện gì mà ngồi khóc
lóc một mình như cha chết. Nó bảo chẳng có chuyện gì. Khóc cho đỡ buôn
vậy mà.
Khóc cho đỡ buồn! Tôi phì cười trước lý lẽ của nó. Chỉ có buồn người ta
mới khóc chứ có ai khóc cho đỡ buồn bao giờ. Chắc là chuyện thằng Tây
đen người Nigieria rồi.
“ Có mà điên tao mới khóc vì những chuyện vớ vẩn đó. Nghĩ cũng buồn
cười thật, cả đời mình đi ngủ với đàn ông đều được tiền, vậy mà, lần này
tao lại phải mất tiền cho thằng khốn đó. “
“ Đáng đời mày lắm. Đã sợ chưa? “
“ Sợ gì? “ Khánh Ly nói “ Chẳng việc gì tao phải sợ cả. Nếu lúc nào cần
tình tao sẽ tìm đến hắn. Cảm giác được phục vụ vẫn thích hơn là phải phục
vụ. “
Chúng tôi đi ăn sáng. Sau đó Khánh Ly về nhà tiếp tục ngủ. Còn tôi đi đến
bệnh viện. Phải mất vài phút tôi mới tìm được chỗ mẹ tôi nằm. Đứng từ
ngoài nhìn vào, tôi thấy, chị Lành đang đút cháo cho mẹ tôi ăn. Thỉnh
thoảng chị Lành ngừng tay lấy khăn lau miệng cho mẹ. Rồi hai người thì
thầm điều gì đó, mẹ tôi liên tục gật đầu. Ăn xong bát cháo, chị Lành cho
mẹ uống nước rồi đỡ bà nằm xuống giường. Chị Lành làm công việc đó
bằng tất cả lòng tận tụy, tôi thấy phần nào yên tâm. Tôi đứng ở đấy thêm
vài phút rồi xuống bãi lấy xe và đi về nhà.


*


Mẹ tôi được đưa vào phòng mổ lúc chín giờ sáng ngày thứ Sáu. Tối thứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.