CHUYỆN TÌNH CỦA MẸ - Trang 11

trên đó có ghi địa chỉ. Lizzie, con có thể làm tất cả những điều đó, phải
không?

Liza hỏi:

- Vì sao mẹ không đi với con?

Eve im lặng một lát. Bà không nhìn Liza mà nhìn bức tranh của Bruno

treo trên tường, bức tranh vẽ lâu đài Shrove lúc hoàng hôn, màu đỏ, màu
vàng và màu lục đậm.

Bà đáp:

- Họ đã bảo mẹ không được rời một bước khỏi nơi đây (Bà nhún vai nhè

nhẹ theo cái lối đặc biệt của bà) - Liza, con phải đi một mình. Mẹ sẽ cho
con tiền.

Liza biết mẹ sẽ đi lấy tiền bà cất trong lâu đài. Eve đi rồi, cô nghĩ đến sự

thử thách đang chờ đợi cô. Không thể được... Cô nhận thấy mình sẽ lạc
đường như đôi khi cô đã nằm mơ. Những giấc mơ trong đó cô bị bỏ đi lang
thang một mình, trong một nơi xa lạ, và tất cả mọi nơi đều không phải xa lạ
đối với cô hay sao? Cô đơn độc một mình nơi chân trời góc bể, một nơi
hoang vu, ảm đạm, những kiến trúc bê tông hoang vắng, những đường hầm
trống rỗng và những bức tường dài vô tận mà không có một cửa sổ nào cả...
Liza đã có những giấc mơ như thế vì bị ảnh hưởng bởi các tiêu thuyết mà
cô đã đọc, những cảnh trong tivi đen trắng mà cô đã xem lén lút. Cô thầm
lặp lại: “Không thể được. Thà ta chết trước đi còn hơn”.

Số tiền mà Eve cho Liza độ chừng một trăm li vơ bằng tiền giấy và

những đồng tiền lẻ bằng kim loại. Eve đặt tiền vào hai bàn tay của con gái
bà, và bóp các ngón tay của nó lại. Chắc bà nghĩ rằng Liza suốt đời chưa
bao giờ sờ đến tiền bạc. Bà nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.