CHUYỆN TÌNH CỦA MẸ - Trang 141

- Dù sao đi nữa, em không bao giờ ở nhà một mình quá hai giờ đồng hồ.

Sau đó Eve về với em. Bà luôn luôn đem về cho em một cái gì đó làm cho
em thích thú, bút chì màu để vẽ, một đôi bít tất ngắn. Em còn nhớ một hôm
bà đem về một trái khóm. Em chưa bao giờ thấy trái khóm. Một lần khác,
bà đem về một bức tranh.

Đó là một bức tranh vẽ Shrove House. Mẹ đã phải nói với Liza như thế,

nếu không em đã không nhận ra được vì bức tranh rất lạ lùng, với những
màu sắc dữ dội một cách dễ sợ và ngôi nhà chẳng giống gì với ngôi nhà mà
Liza đã thấy. Nhưng khi Mẹ bắt đầu giải thích cho Liza rằng đó chỉ là vẽ
theo nhãn quan của người họa sĩ, rằng ông ta đã chọn vẽ trong viên lúc mặt
trời lặn, sau một cơn mưa giông, rằng ông ta thấy đó là một biểu tượng của
sự giàu có và thế lực, nhấn mạnh tất cả các màu vàng để diễn tả vàng và
các màu đỏ thắm để diễn tả thế lực, Liza mới bắt đầu hiểu. Mẹ đã thấy bức
tranh ở trong tủ kính của một nơi mà bà gọi là phòng trưng bày các họa
phẩm và đã mua bức tranh “một cách bốc đồng. Vả lại với giá trị thực sự
của nó thì không đắt”, bà nói thêm.

Mẹ còn nói với vẻ hãnh diện: “Vả lại chúng ta không phải nghèo. Chúng

ta không liệng tiền qua cửa sổ”.

Bà treo bức tranh trên tương phòng khách nơi đã có treo cây súng. Khi

Liza trèo lên một cái ghế đẩu để quan sát bức tranh được gần hơn, em để ý
đến các chữ “Bruno Drummond” ghi bằng màu đỏ trong góc phía dưới bên
tay mặt, cùng với năm là 1982.

Sáng ngày hôm sau, hay có thể là buổi sáng tiếp theo sau đó, người phát

thư đem đến cho hai mẹ con bức thư của ông Tobias. Mẹ xé bì và hối hả
đọc thư. Bà liệng phong bì vào sọt rác và đọc lại bức thư lần thứ hai trước
khi gấp nó lại. Sau đó bà nói một điều lạ lùng, bà nói với một sự tập trung
cao độ, mắt nhìn đăm đăm tờ giấy gấp lại trong tay: “Ngày xưa, người ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.