CHUYỆN TÌNH CỦA MẸ - Trang 150

- Ừ, một cái tivi, nhưng lúc đó em không biết. Em chẳng biết là cái gì.

Điều lạ lùng hơn là em chẳng chú ý gì đến cái ấy. Trong đầu óc em, anh
thấy đó, em đã cho rằng trong gian phòng này có những đồ vật kỳ lạ, hay
một hộp nữ trang, một kho báu, hay một bộ xương thật. Em đã thấy hình vẽ
một bộ xương trong một quyển sách ở trong thư viện. Thế mà trong gian
phòng đó chỉ có cái hộp ấy với một tấm gương mà công dụng cũng chẳng
giống như những tấm gương khác.

- Nhưng em đã làm cho tấm gương sáng lên...

- Không. Ngay hôm ấy thì không, và rất lâu về sau cũng không. Em đã

không để ý đến cái hộp ấy, có thể em đã không bao giờ trở lại căn phòng
đó, nếu mẹ đã không vào đúng lúc ấy. Bà đã vào và bà đã có vẻ vô cùng...
chúng ta hãy nói, vô cùng bối rối khi thấy em ở trong đó và thấy em đã
khám phá ra cái hộp. Điều đó đã làm cho em ao ước một cách kinh khủng
muốn biết cái hộp ấy là cái gì.

- Con nít đứa nào cũng như thế cả, - Sean nói với một giọng thầy đời.

- Thật vậy sao? Em không biết. Em chỉ biết một mình em.

Mẹ không nổi giận. Bà có vẻ lo lắng thì đúng hơn. Thật khó diễn tả, có

thể nói rằng bà như bị trúng gió. Bà đã nắm tay em, kéo ra ngoài, lấy chìa
khóa và khóa phòng ấy lại.

- Nhưng vì sao?

- Tất cả vấn đề là ở chỗ đó, phải không? Cái cách mà bà nuôi dạy em.

Em đã bị đời bạc đãi biết chừng nào, thế giới bên ngoài thật vô cùng kinh
khủng, đến độ em không thể thử sống được trong bất cứ trường hợp nào ở
bên ngoài. Em phải được bảo vệ không được ra ngoài, vì không đến trường,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.