CHUYỆN TÌNH CỦA MẸ - Trang 158

Cái chìa khóa đang nằm trong ổ khóa của cửa phòng bí mật. Bắt buộc

Liza phải ở trong đó, chắc chắn em sẽ ở trong đó, bởi vì ông bà Tobias và
các bạn bè của họ sắp đến ở đây. Liza và mẹ ăn bữa trưa tại nhà bếp của lâu
đài, trong suốt thời gian hai ông bà Tobias và khách ở tại đây, Liza tự nhủ
rằng cái chìa khóa có thể vẫn còn ở trong ổ khóa cửa sau khi họ đi.

Nhưng cái chìa khóa đã không còn ở đó. Liza nghĩ rằng mẹ đã trở lại lâu

đài và cất chìa khóa trên cái khung bức tranh trước khi em thức dậy. Liza
đã rất ít thấy ông bà Tobias và các bạn của họ. Liza chỉ thấy chiếc
Mercedes chạy qua trước nhà em một vài lần, với chiếc xe khác chạy theo
sau. Và một lần khác, Liza đã hé thấy Claire trên bãi cỏ cùng với một bà
già mặc váy, mỗi người có cầm một cái gậy đánh gôn. Phải chăng đó là
Caroline? Caroline mặc áo dài màu son tô môi? Nhưng một buổi tối, lúc
Liza đã đi ngủ, em nghe có tiếng một người nào đó ở cửa nhà mình. Có
tiếng nói qua nói lại nho nhỏ, tiếng của mẹ và tiếng của một người khác,
tiếng đàn ông.

Liza gần như chắc chắn, nhưng không dám quả quyết rằng tiếng nói kia

là của ông Tobias. Hai người đứng ở tầng trệt, và nói chuyện trong phòng
khách. Liza nhè nhẹ ra khỏi giường và đến lắng tai nghe ở bậc trên cùng
của cầu thang. Chẳng may, mẹ đã nghe tiếng động, vì bà đến gần cầu thang
và hét bảo Liza đi ngủ lại ngay lập tức.

Tiếng thì thầm tiếp tục rất lâu trong một thời gian hâu như vô tận, sau đó

Liza nghe tiếng cửa ra vào nhà đóng lại. Mẹ lên phòng ngủ của bà. Liza
không biết làm sao, nhưng nếu mẹ khóc thì điều đó em không lấy gì làm lạ.
Vậy mà không, mẹ không khóc, mẹ đang nói một mình, nói to tiếng. Thật
là kỳ cục và nói đúng hơn là dễ sợ.

Mẹ nói: “Thôi hết rồi! Mày phải ghi điều này vào đầu mày!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.