CHUYỆN TÌNH CỦA MẸ - Trang 172

- Thưa bà, tôi không nghĩ như thế.

Liza theo bà Spurdell lên lầu một. Thấy hình vóc và hai háng của con sâu

róm, hai bắp đùi mập núc na núc ních, nàng buồn cười vỡ bụng nhưng phải
tập trung tư tưởng về những điều buồn bã để nín cười. Điều mà nàng buồn
hơn hết là Eve đang bị giam trong nhà lao. Thế là tư tưởng của nàng bay
bổng tới Eve, và trong một hai giây đồng hồ nàng đã vô cùng sợ hãi.

Phòng ngủ của bà Spurdell hoàn toàn màu hồng. Một con thỏ con màu

trắng ngồi ở chính giữa cái giường xa tanh màu hồng. Một phòng thứ hai
màu xanh, một phòng thứ ba màu đào. Liza bắt đầu hy vọng rằng mình sắp
có được chỗ làm, vì ở đây có vô số điều mà nàng muốn nhìn gần hơn để
nghiên cứu và suy nghĩ. Sau đó bà Spurdell dẫn nàng vào trong một gian
phòng mà bà ta gọi là văn phòng của ông Spurdell, và đột ngột Liza thấy có
sách. Có cả một tủ sách đầy. Và trên bàn giấy có một cái hộp đựng đầy giấy
trắng, cùng với những cây bút bi và những cây bút mực cắm trong một cái
lọ đá màu xanh có vân màu trắng.

Nàng thấy có những quyển sách khác trong một gian phòng buồn thảm

mà bà Spurdell gọi là phòng ăn, khoảng hai mươi quyển sắp trên một cái
kệ. Liza bắt đầu đánh giá ngôi nhà với một nhãn quan khác. Nó không đơn
giản là một ngôi nhà kịch cợm và kỳ cục. Đây là một nơi có sách, có giấy
và bút mực, bút bi.

Nàng nói một cách quả quyết:

- Thưa bà chủ, tôi có thể giữ gìn nhà này sạch sẽ tươm tất. Sẽ không phải

là công việc quá nhiều đối với tôi.

- Tôi sẽ chấp nhận cho cô làm thử. Trông cô có vẻ quá trẻ. Liza thầm

nghĩ không sao, so với tuổi thật sự của mình. Số tiền mà bà Spurdell đề
nghị trả cho nàng quá khiêm tốn. Ngay cả đối với nàng, một người không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.