CHUYỆN TÌNH CỦA MẸ - Trang 188

giọng phát ra từ cái hộp đen trong phòng được khóa kỹ.

- Nếu chú không muốn cháu nhìn chú vẽ, cháu sẽ đi đọc cuốn sách tiếng

Pháp của cháu.

Liza đi vào trong lâu đài Shrove, nhưng thay vì đọc sách, em lên lầu một

và vào trong phòng kiểu Venise, ở đó có một bức tranh giống như ông
Bruno. Hay nói đúng hơn, Bruno giống bức tranh. Liza có lý. Bức tranh vẽ
một vị Thánh sùng đạo, quì gối trong một sa mạc đá chắp tay cầu nguyện,
một hào quang màu vàng lóng lánh trên đầu của thánh nhân. Liza ngồi trên
giường có tán che và nhìn bức tranh, ông Bruno hoàn toàn giống như vị
Thánh ấy, cho đến đầu tóc dài màu nâu, lông mi, môi miệng ngậm chặt có
một vẻ gì thần thánh. Vị thánh sống ấy nhìn đăm đăm một điểm vô hình ở
trên cao, đâu đó trong chín tầng.

Bruno đeo hai cái khuyên ở cùng một lỗ tai, còn vị thánh không có cái

khuyên tai nào. Đó là sự khác biệt duy nhất giữa hai người về dáng vẻ bên
ngoài. Liza đem quyển sách chuyện thần tiên ra ban công phía trông ra
vườn và bắt đầu đọc dưới ánh mặt trời.

***

Bruno tử tế với Liza hơn nhiều, khi có sự hiện diện của mẹ. Chẳng bao

lâu em đã nhận ra được điều đó. Họ ăn bữa trưa chung với nhau, và ông ta
nói ông kinh ngạc vô cùng khi thấy em đọc các chuyện thần tiên ấy bằng
tiếng Pháp. Ông ta nói với mẹ:

- Nó đọc như thể đó là tiếng mẹ đẻ của nó. Con gái của “Mẹ” đúng là

một thần đồng! Ở trường, người ta nghĩ như thế nào?

Mẹ giả vờ không nghe câu hỏi và không phản ứng khi Bruno gọi bà là

“Mẹ”. Hai người bàn luận với nhau về khả năng thiết trí xưởng của Bruno

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.