CHUYỆN TÌNH CỦA MẸ - Trang 209

Rụt rè vì nền giáo dục mà mình nhận được hơn là vì bản tính, Liza định

núp vào trong các lùm cây để nhìn. Em không muốn nói chuyện với bất cứ
ai, nói chuyện với những người lạ là việc khó khăn đối với Liza, trước đó
em đã gặp quá ít người. Mùa thu khô ráo đến nỗi sông cạn chỗ này, nước
chảy một cách dè sẻn trên những hòn đá lớn. Hễ Liza còn ở trên bờ này, thì
chẳng có ai để nói chuyện. Tuy nhiên Liza cởi bít tất và giày ra rất mau
không kịp suy nghĩ và bắt đầu lội qua sông.

Quá chậm rồi, không thể lẩn tránh được. Tất cả mọi người đều có vẻ

đang nhìn Liza. Trước khi em có thể chơi trò đi dạo lạc đường, một người
đàn bà nắm cánh tay, nhầm với một đứa trẻ khác. Bà hỏi Liza nãy giờ đi
đâu, và bảo em cầm ngay lập tức một cái biểu ngữ.

Cái biểu ngữ này cũng giống như cái ở bên kia đường sắt. Phải bốn

người để cầm một cái biểu ngữ. Liza nghe theo, em cầm biểu ngữ phía trên
có các chữ BR. Có một người đàn ông bên tay trái em và một thanh niên
bên tay mặt. Cả hai chào hỏi Liza, và cậu thanh niên hỏi có phải Liza ở trên
cái đồi kia không. Em đáp:

- Ở trong một những cái nhà nhỏ ở trên cao đó, từ đây người ta không thể

nhìn thấy nhà, nhưng chỉ xa chưa đầy một kilômét.

- Thế thì hầu như ngày nào mày cũng đứng nơi cửa nhà mày để nhìn xe

lửa chạy qua thung lũng, - người đàn ông nói. - Chắc bố mẹ mày thường
phải đi xe lửa, đúng không? Ừ, nhưng đáng lẽ tao phải nói: bố mẹ mày
thường đi xe lửa...

- Dạ, ngày nào cũng đi - Liza nói.

Không phải lần đầu tiên Liza nói dối. Em thường nói dối với mẹ là em đi

đâu đó, nhưng sự thực em đi xem tivi bên lâu đài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.