CHUYỆN TÌNH CỦA MẸ - Trang 236

Mùa đông rất khắc nghiệt. Tuyết rơi chút ít trước Nô-en, nhưng lần tuyết

rơi nhiều là vào đầu tháng giêng. Tuyết đóng trên đường thành những lớp
dày che ranh giới giữa lòng đường và bờ lề cỏ chất đống đến nỗi lấp hố và
phải phủ lên bờ giậu một lớp trắng xóa. Khi tuyết tan được một ít, thì lại có
một đợt đông giá mới còn ác liệt hơn, đến nỗi phần tuyết tan rơi xuống
thành giọt và làm thành con suối nhỏ, biến mặt nước thành nước đá, từng
miếng nước đá mỏng nhọn như kim và sắc như dao.

Các tấm nước đá có hình dạng như thạch nhũ rủ từ máng xối nhà xuống

như một cái diềm viền quanh một cái tán. Đã hai ngày không một chiếc xe
nào có thể chạy trên con đương nhỏ dẫn tới nhà hai mẹ con Liza. Mẹ giải
thích rằng Tòa thị chính thấy không cần cho xe ủi tuyết trên đường, vì hai
mẹ con họ là cư dân duy nhất ở nơi này và là nơi không có xe.

Người phát thư cũng không đến đây được, Liza thích thú vô cùng, vì

điều đó có nghĩa là không có thư của Bruno. Chừng nào đường còn bị
nghẽn, Bruno không thể đến đây được. Chiếc xe nhỏ màu da cam không
bao giờ có thể trổ được một lối đi trên con đường mà chiếc cam không nhỏ
của sở bưu điện không chạy được. Và tuyết rơi không ngưng nghỉ, mỗi
ngày đóng thêm một lớp mới cho cái nệm dày trắng xóa và trơn trợt bao
phủ tất cả.

Hai mẹ con cho chim ăn, họ có một tấm ván để đặt các mẩu bánh mì với

hai cái máng ăn bằng lưới sắt đựng đầy hạt và họ móc những miếng mỡ nơi
một sợi dây. Một buổi sáng, Liza thấy một con chim gõ kiến trên một trong
hai cái máng ăn, và một con chim khác cũng thuộc giống chim gõ kiến,
giống này ở trong rừng. Liza nhớ có thấy Jonathan chụp hình con chim, em
nói em cũng thích một cái máy chụp hình. Mẹ đáp nhanh, “trí não của con
là cái máy ghi hình ảnh tốt nhất, con hãy để trí nhớ của con chụp hình nó”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.