CHUYỆN TÌNH CỦA MẸ - Trang 259

cuộc sống bình thường như các đứa trẻ khác. Anh hoàn toàn có khả năng
đóng tiền cho nó ở nội trú, em biết không, tại một trường nam nữ tư thục có
tiếng. Nó có thể trở về nhà nghỉ cuối tuần.

Đột ngột im lặng. Liza nín thở. Cửa mở ra một cách đột ngột, và Liza

thấy bộ mặt nhăn nhó của mẹ và nhất là Bruno, con mắt trợn ngược và môi
trên vểnh lên, lỗ mũi xẹp xuống như lỗ mũi mèo. Bà bảo:

- Hãy đi ngủ ngay lập tức! Sao con dám nghe lén! Quả thật gởi con vào

nội trú có lẽ là một điều hay, có thể mẹ đã sai lầm trong bấy nhiêu năm. Mẹ
không chỉ bảo vệ con, mẹ đã làm con hư hỏng. Đi ngủ đi!

Ít khi Liza khóc, nhưng đêm hôm đó em khóc mãi cho đến khi ngủ thiếp

đi. Sau đó em thức giấc khi nghe Eve và Bruno lên đi ngủ, vừa đi vừa thì
thầm với nhau những lời yêu đương, đã hết giận hờn, thỏa mãn lẫn nhau.

***

Nhiều năm sau, hình như ba hay bốn năm, Liza trở lại xem ngôi nhà mà

Bruno đã muốn mua.

Nhà ấy ở phía bên kia thung lũng chỉ cách Shrove chừng ba cây số, cho

nên Liza đi bộ. Em lội bì bõm qua sông tại chỗ cạn hơn hết, rồi băng qua
đường sắt cũ. Đường ray và tà vẹt đã bị tháo gỡ đem đi, bây giờ đường sắt
đã trở thành con đường mòn hai bên cỏ và hoa dại mọc đầy. Khi lên dốc,
Liza quay lại nhìn nhà ga nơi em đã sợ khiếp khi chợt gặp Bruno đang vẽ.
Mẹ rất thích bức tranh Bruno vẽ hôm đó và bà đã treo trong phòng khách.
Mỗi khi Liza nhìn các bông hoa bồ công anh ở phần hậu cảnh, em nhớ lại
màu vàng nhạt nơi cây bút vẽ của ông ta khi ông ta chỉ vào mặt em mà nói
những lời khó chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.