CHUYỆN TÌNH CỦA MẸ - Trang 261

- Em không biết. Em không biết những gì đã xảy ra. Em không bao giờ

thấy lại Bruno nữa.

Sean trợn mắt.

- Sao? Em muốn nói rằng sau cái đêm ấy em đã không bao giờ thấy lại

Bruno nữa, phải không?

- Hồi đó em không dậy quá sớm, em đã có nói với anh rồi. Sáng hôm sau

khi em xuống, Eve nói với em rằng ông ta đi vẽ. Lúc đó là giữa mùa hạ, và
thường thường ánh sáng tốt nhất để vẽ là vào ban mai. Ông ta thường đi lúc
trời mới tinh sương. Ông ta không còn cần làm việc để sống, ông ta vẽ bất
cứ lúc nào. Eve dạy cho em học. Mẹ đã có thói quen dạy cho em học mỗi
khi ông ta đi vẽ. Em không nhớ rõ lắm, nhưng em tin là sáng hôm đó em đã
học một bài tiếng Pháp, rồi một bài sử. Đúng, một bài sử, em nhớ một cách
chính xác rằng Eve muốn em đọc quyển Cuộc cách mạng Pháp của
Carlyle, và em không hiểu được, vì có quá nhiều từ rắc rối rất khó hiểu.

- Ai ngờ? Sean mỉa mai.

- Mẹ nổi giận. Bà mắng em và cho em là đồ tồi. Điều mà anh cần phải

hiểu là ít khi mẹ quở trách em, và không bao giờ quở trách em vì những
việc thuộc loại ấy. Nhưng sáng hôm ấy bà bồn chồn và rất dễ nổi giận. Khi
chuông đồng hồ đổ mười hai tiếng, mẹ nói rằng bà sắp sửa soạn cho em
một bữa ăn ngoài trời, rằng trời quá tốt, em phải đi chơi để đổi không khí.
Điều này cũng thường, vì mẹ luôn luôn đi theo em mỗi khi có tổ chức ăn
ngoài trời, nhưng lần này bà không đi. Chắc anh tự hỏi làm sao bây giờ em
lại nhớ tất cả các chi tiết ấy, nhưng em đã nghĩ lại rất nhiều về cái ngày
hôm ấy, em đã nghĩ lui nghĩ tới biết bao nhiêu lần trong đầu. Chiếc xe của
Bruno đậu ở bên ngoài, trước nhà, nơi ông ta có thói quen để cho nó đậu.
Trong tâm trí của Liza, điều đó có nghĩa là Bruno không thể ở xa lắm. Bởi
vì ông ta luôn luôn dùng xe mỗi khi định đi xa nhà hơn một cây số. Bữa ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.