CHUYỆN TÌNH CỦA MẸ - Trang 260

Liza leo lên đồi, đi men theo con đương hẹp và băng qua các cánh đồng,

trong các mẫu đất của tư nhân, ở đó chỉ có các con cừu đang ăn cỏ. Đó là
một ngôi làng mới bắt đầu hình thành với một nhà thờ, một phòng hội họp,
một bãi cỏ công cộng chung quanh có vài ngôi nhà cũ và bốn ngôi nhà
khác, mới được xây dựng dọc theo một con đường hình vòng cung. Người
đã mua cái nhà mà Liza gọi là nhà của Bruno - mặc dù nhà ấy không bao
giờ là của ông ta - đã chặt bỏ các cây trắc bá và sơn lại tường màu hồng. Ở
chính giữa bãi cỏ có một hành lang có trụ dành cho trẻ con chơi. Một con
chó vàng, đuôi như chổi lông và lỗ tai thật dài, nằm ngủ trong một khu đất
được rào kín bằng lưới sắt.

Liza suýt phải ở trong ngôi nhà đó. Nói cho cùng, không phải nhất thiết

như thế, có thể điều đó không bao giờ được thật sự đặt thành vấn đề. Liza
ngồi trên bãi cỏ một lát, rồi nằm dài xuống phơi nắng, mặt vùi trong đám
cỏ thơm làm cho em nhột đến muốn phát cười. Em ngồi dậy và sợ các vết
sướt trên má.

Liza quay trở về, lần này em băng qua rừng, mặc dù như thế đường đi sẽ

dài hơn. Trong vùng này có nơi nhiều cây to đã ngã xuống từ lâu, nhưng
người ta không trồng lại những cây mới. Có những hòn đá lồi lên khỏi mặt
đất khắp nơi trong cái phong cảnh gò đồi ấy, ở phía cây cối cũng như trong
những đám đất hoang có thạch thảo mọc. Đó là một thứ đá màu xám nhạt,
đôi chỗ màu trắng, giống như những cái xương nằm giữa đám lá màu nâu
của các cây phong và các rễ cây đen chằng chịt. Người ta tưởng đã thấy
một cái xương sọ, nhưng khi đến gần hơn thì đó là một hòn đá hình cái bát,
cũng như những băng trắng mà người ta thấy xuyên qua các bụi ngấy, là đá
vôi chứ không phải xương ống đùi hay xương cánh tay hư hao vì thời tiết.

Sean hỏi:

- Cuối cùng rồi bà đã nhượng bộ ông ta, phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.