CHUYỆN TÌNH CỦA MẸ - Trang 320

thế, khi em nói về sự chết chóc, và những điều làm cho người khác buồn
nôn, em nói tỉnh bơ như thể đó là một chuyện bình thường!

Nàng mỉm cười với chàng.

- Em thiết tưởng, đối với em, đó là chuyện bình thường. Em không sợ

các xác chết. Em biết đã nôn mửa khi các sợi tóc của Bruno dính vào bàn
tay em, nhưng đó chỉ là sự phản ứng tự nhiên thôi. Em chắc rằng ngay các
bác sĩ lúc mới học nghề y cũng có phản ứng như thế.

- Em đã có thể trở thành bác sĩ, em biết không.

- Bây giờ em cũng có thể trở thành bác sĩ y khoa. Nhưng đó không phải

là vấn đề. Có thể có những người được người ta day cho sợ chết, sợ máu và
tất cả các thứ đó khi họ còn nhỏ. Em muốn nói là họ có điều kiện để sợ
chết, sợ máu, nhưng em, em không bao giờ có điều kiện như họ.

Anh đừng quên rằng Eve đã dạy cho em tất cả những gì bà biết về

phương diện học vấn, nhưng tất phải có một ngàn điều mà em không biết
như những đứa con nít khác biết, vì chúng có một cuộc sống bình thường
và đến trường để học. Chắc là không có nhiều người, - nàng nói thêm với
vẻ tự hào - đã đọc nguyên văn L’Eneide của Virgile và đã chứng kiến hai
vụ giết người trước khi chưa đầy mười sáu tuổi. Sean, có cử động thụt lùi
một chút.

- Sean, anh đừng sợ. Thực tế là như thế đó, người ta không thể thay đổi

thực tế. Em khác những cô gái khác, và một cách nào đó, em hi vọng vẫn là
em.

- Bây giờ thì em đã có anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.