CHUYỆN TÌNH CỦA MẸ - Trang 380

chúng ta đã kết hôn với nhau rồi. Nhưng oái ăm thay, điều đó đã không
thành tựu được, chúng ta, anh cũng như em đã biết vì sao rồi, nhưng bây
giờ phải chăng đã quá muộn để lập lại cuộc đời với nhau?”

Liza cảm thấy trong giọng nói của Eve có vẻ thẹn thùng. Jonathan nói:

“Eve, anh sợ rằng đã quá chậm rồi”.

Eve thốt ra một tiếng nho nhỏ gì đó và hỏi một cách nghẹn ngào:

- Vì sao?

- Eve, cái thời ấy đã qua rồi. Thật tình anh rất đau khổ, rất lấy làm tiếc,

nhưng quá chậm rồi.

- Nhưng vì sao? Chúng ta luôn luôn sung sướng, khi chúng ta ở chung

với nhau, em không làm cho anh hạnh phúc sao? Có phải điều ấy đã không
luôn luôn... tốt đẹp, với em?

- Anh sẽ không cưới vợ một lần nữa. Anh thấy sống độc thân dễ chịu

hơn, và có lẽ em cũng thế. Nói thật, anh không muốn có vợ. Anh đã thử
một lần rồi, và đã không xuôi chèo mát mái. Giữa Victoria và anh, mọi sự
đều tốt đẹp trước khi trở thành vợ chồng. Nhưng từ ngày thành hôn, tất cả
đã bắt đầu sụp đổ. Điều đó sẽ có thể xảy ra đối với anh và em.

- Thế thì em đã tự hạ mình một cách vô ích! - Eve nói với một giọng rất

xẵng. Và hầu như lập tức bà xoay người về phía ông, thình lình nhào tới ôm
chặt lấy ông trong đôi cánh tay bà và kêu lên: - Jonathan, Jonathan! Anh
biết rằng em yêu anh, vì sao anh lại không muốn ở lại đây với em? Vì sao
anh đã đối xử với em như thế trong suốt bao nhiêu năm trời? Em đã luôn
luôn chờ đợi anh trong bao nhiêu lâu rồi, thế mà bây giờ em không có thể
có được anh! Jonathan, em van anh, em van anh!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.