Trong lúc Sean xem tivi, nàng ngắm nhìn trong miếng gương rạn chỉ
bằng bàn tay, đó là tất cả những gì họ có thể soi mặt. Nàng đã có cảm tưởng
rằng Eve không bao giờ thay đổi. Người đàn bà nàng đã bỏ lại để đi trốn
một trăm ngày và một trăm đêm trước đây trong con mắt của nàng, vẫn là
bà mẹ đã dẫn nàng đến Shrove lúc nàng mới bốn tuổi. Không già hơn,
không mập hơn, không tàn tạ hơn. Tuy nhiên, bây giờ nhìn vào mặt mình
nàng thấy, chính là Eve khi bà còn trẻ mà nàng đã thấy, khác với Eve hiện
nay, một Eve mà nàng đã quên, nhưng rồi xuất hiện trở lại với các nét các
vẻ của chính nàng. Như một hôm Jonathan đã nói, và sau đó đến lượt
Bruno cũng nói. Liza là một đứa con vô tính của Eve, không có cha, một
bản sao của người mẹ: Mẹ thác sinh, hóa kiếp.
Với những phương pháp và những bản năng của mẹ. Eve đã phản ứng
bằng cách nào? Eve đã thảo luận, đã chứng minh, đã lý luận như chính
nàng đã làm, và khi nhận thấy điều đó chẳng có tác dụng hữu ích nào cả,
rằng không thể có một sự thỏa hiệp nào hết, và người ta không muốn đếm
xỉa đến quan điểm của mình, thì bà đã giả vờ nhượng bộ và có một thái độ
hòa giải.
Rút lui vào ngăn bếp, nàng đọc lại những chỉ dẫn ghi trên ông thuốc
Amytal. Một viên sẽ làm cho Sean ngủ thiếp đi, tất nhiên là như thế. Hai
viên chắc chắn sẽ làm cho chàng ngủ li bì chẳng còn biết gì nữa. Và trong
lúc chàng ngủ? Chàng thường trách nàng không tế nhị, không run sợ khi
chứng kiến bạo lực, máu và chết chóc.
Người ta đã không bao giờ dạy cho nàng biết rằng những điều ấy là
khủng khiếp, là kinh tởm. Trái với những đứa trẻ được đi học ở trường,
những đứa trẻ có anh chị em, có bạn bè, có người lớn để chỉ huy, nàng
không bao giờ bị bắt buộc phải theo những điều đã được qui định. Nếu có
một cảnh chết dữ làm cho nàng nôn mửa như khi nàng khám phá ra cái xác
của Bruno, thì đó là sự yếu đuối của chính bản thân nàng. Nếu Eve không