CHUYỆN TÌNH CỦA MẸ - Trang 86

mặt người ấy mỗi khi cần nhận diện một người mới hay khi cần có một sự
xác minh.

Trong một mùa đông rất lạnh, lạnh đến lúc mà sông đóng băng và các

đồng cỏ biến mất dưới tuyết suốt một tháng trời, một chiếc xe bánh có dây
xúc xích trượt chầm chậm dọc theo con đường nhỏ và dừng lại trước ngôi
nhà gác dan. Trong xe có hai người đàn ông. Một người ở lại trong xe,
người kia đến bấm chuông trước cổng. Người này to béo và đầu hói, chỉ
còn một viền tóc màu vàng hoe chung quanh cái sọ dừa láng bóng của ông
ta. Cũng may là lúc đó Liza và mẹ đang ngồi bên nhau trước cửa sổ nơi
phòng mẹ, nhìn các con chim đang mổ hạt trong các máng ăn mà hai mẹ
con đã để trên các nhánh cây bạch dương. Hai mẹ con thấy chiếc xe chạy
đến gần và người đàn ông đi tới phía cổng.

Mẹ dặn Liza:

- Nếu ông ta có hỏi gì con, con sẽ không nói một lời nào hết ngoài câu

“Tôi không biết”, và con có thể khóc một chút nếu con thấy thích khóc.

Liza không bao giờ biết người đàn ông ấy là ai. Nhưng sau đó, cuối cùng

em đã đoán ra được, ông ta nói với mẹ rằng ông ta đi tìm một người mất
tích, một người đàn ông tên là Hugh gì đó. Liza đã quên cái tên gì đó kèm
theo, nhưng còn nhớ được cái tên Hugh.

Ông ta nói Hugh từ Swansea đến vùng này tháng bảy trước đây trong

một chuyến đi chơi xa nhân dịp được nghỉ phép, nhưng ông ta đã rời khỏi
phòng trọ mà không thanh toán tiền thuê phòng hai đêm cho chủ nhà. Cái
ông mập hói đầu ấy còn nói rất nhiều điều về Hugh, vì sao họ đi tìm Hugh
và điều gì đã làm cho họ lo âu sáu tháng sau, nhưng Liza chẳng hiểu gì cả.
Trái lại, khi ông mập hói đầu miêu tả hình dạng của Hugh thì Liza hiểu rất
rõ. Em nhớ lại bộ râu vàng hoe mà con chó Rudi ngoạm từng chùm trong
mõm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.