CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 100

Cô định trước lúc về mới đưa bé Thuận sang chị vú nuôi nhà đối diện,

sớm quá sợ làm phiền họ. Đun hai bình nước sôi xong, cô lau rửa chân tay
mặt mũi cho bé Thuận, chuông điện thoại reo lên, cô chạy ra nghe: “A lô!”
Đầu dây bên kia một lúc lâu không có động tĩnh gì. Cô đoán là người Hoa
nào đó gọi nhầm, bèn được thể lại giả giọng một mụ me Tây đanh đá, đang
nổi ba máu sáu cơn, the thé một tiếng “A lô?”, đầu dây bên kia rụt rè đáp:
“A lô! Cô giúp việc còn ở đó không ạ?” Thì ra là anh chồng đã đợi cô từ rất
lâu. “Mười giờ rồi,” gã nói.

A Xíu lắng nghe, trong phòng người chủ vẫn im phăng phắc. Bé Thuận

đã ngủ gà ngủ gật trên hộp bánh quy, trời bắt đầu mưa, nước tí tách trên rèm
trúc, dường như những thanh trúc đang mơ thấy đám lá ngày xưa của mình.
Cô nghĩ bụng: “Thế này đâm ra lại hay, có cớ mà nhờ.” Cô gọi bé Thuận
dậy, bế cu cậu sang nhà hàng xóm, giải thích với chị vú nuôi nhà bên rằng:
“Trời mưa quá, em không cho cháu về nữa, cháu nó nhỏ, e trượt chân ngã,
lại dễ trúng gió, em để nó ngủ với chị một tối nhé!” Quay trở về nhà, người
chủ vẫn không có động tĩnh gì, cô bắt đầu nổi giận, gõ cửa cũng không có
ai để ý, đẩy nhẹ cửa ra thì trong phòng tối om, chẳng biết cả hai đã đi tự bao
giờ. A Xíu nén cơn giận, trải giường cho gã chủ nhà. Xong xuôi, cô thu dọn
ra về, cầm theo chìa khóa, túi lưới và ô, không đành để chiếc áo khoác cộc
bị ướt, cô gấp lộn lại quắp vào trong tay, mở cửa sau đi xuống nhà dưới.

Mưa mỗi lúc một to. Ông trời đột nhiên quay mặt lại, một bộ mặt to

tướng đen sì, mọi vật dưới trần thế đều kinh hoàng trốn chạy, trong bóng tối
sấm nổ đinh tai, chớp xẹt lóe lên. Những sắc màu xanh, trắng, tím quằn
quại, lóe sáng, rọi thẳng vào gian bếp nhỏ. Cửa sổ kính bị sức ép bung hờ
vào phía trong.

A Xíu đánh liều băng qua hai con đường, nhưng rồi vẫn phải quay trở

lại, lê từng bước lên tầng trên, mò ổ khóa mở cửa, đoạn lại bọc túi lưới vào
tay bật đèn, mình mẩy tóc tai ướt đẫm. Cô trút giày tất, bông hoa đỏ thêu
trên chiếc giày lụa trắng thôi ra, nhuốm đỏ cả má giày. A Xíu vắt cho ráo
nước, phơi đôi giày lên tay nắm cửa sổ. Đi chân đất giẫm trên nền gạch, A
Xíu có cảm giác cô đang đặt tay lên tim mình, còn con tim cô thì lạnh buốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.